- Có lẽ, để khắc họa những vai diễn đầy thân phận, bên cạnh yếu tố kỹ thuật, người diễn viên cần có ký ức phong phú. Chị có thể chia sẻ những kỷ niệm luôn theo đuổi chị?
- Những người biết tôi từ ngày mới chập chững vào các vai diễn đầu tiên đều nhớ tôi là một cô gái từ Bình Phước (Sông Bé cũ). Nhưng thật ra, gia đình tôi gốc Sài Gòn. Ba bỏ mẹ tôi. Một mình mẹ nuôi 7 đứa con. Tôi là út. Năm tôi lên 5 tuổi, mẹ đưa anh chị em tôi đi kinh tế mới.
Cho tới bây giờ, trong những giấc mơ, tôi vẫn thấy mình sống ở căn nhà vách đất, lợp lá của ngày thơ ấu. Vùng đất đìu hiu xa hút cất giữ của tôi rất nhiều kỷ niệm: Những bữa có chiếu phim hay đoàn cải lương về diễn, tôi đi bán thuốc lá lẻ, kẹo ú kiếm tiền phụ mẹ.
Một lần đi chơi, tôi và các bạn lượm nhầm một trái bom bi. Bom phát nổ, mấy người bạn thân của tôi chết gục. Sau này, đóng Xương rồng đen, diễn cảnh Mạ đi nhặt phế liệu, kỷ niệm ùa về trong lòng tôi đau thắt đến nỗi không sao khóc nổi.
![]() |
|
Diễn viên Việt Trinh. |
- Thiếu cha, vị trí của mẹ đối với chị quan trọng ra sao?
- Có một câu nói lưu truyền trong giới làm phim: "Dễ khóc như Việt Trinh". Thật ra, để diễn những cảnh cần nước mắt, bên cạnh chuyện nhập tâm nhân vật, tôi thường nhớ lại vô số kỷ niệm về mẹ.
Hồi đó, ở khu kinh tế mới, hiếm người là bác sĩ như mẹ tôi. Thỉnh thoảng, mẹ đón xe đò về thành phố mua thuốc. Bữa đó, xe đò phóng qua nhà, mẹ tôi chạy theo, đu lên. Người trong xe đông quá nên xô đẩy. Mẹ tôi ngã văng xuống đường, đau đớn lắm mà ráng gượng dậy, đuổi theo xe. Nếu ở nhà không có tiền, lũ con sẽ không có gì ăn.
Hồi đóng Người đẹp Tây Đô, quay cảnh Bạch Cúc chia tay đứa con thơ. Nhớ đến hình ảnh mẹ mình ngã lúc đó, nước mắt tôi chảy dài không ngưng, dù phải quay đi quay lại nhiều lần. Càng về sau, nhập vai những thân phận đàn bà, tôi càng gửi rất nhiều cảm xúc về mẹ vào nhân vật.
Khi mẹ tôi đau bệnh, tôi lo sợ gần như phát điên. Nỗi đau mất mẹ làm tôi trống rỗng suốt một thời gian dài. Tuổi thơ nghèo khó, vất vả là gia tài quý giá với một người làm nghệ thuật. Nó cho tôi vốn sống và cảm xúc rất nhiều.
Một ngày gần đây, trở thành đạo diễn, tôi sẽ tìm kịch bản đề tài tuổi thơ và gửi gắm những kỷ niệm sâu đậm của mình vào bộ phim đầu tay.
- Chị được nhớ nhất vẫn là các vai diễn rất yếu đuối, hoặc rất rắn rỏi. Điều đó có gì liên hệ với con người chị ngoài đời?
- Giữa cuộc đời diễn viên và nhân vật luôn có những điểm chung ít khi ngờ tới. Có phim làm xong rồi, chiếu rồi, một thời gian qua đi, ngẫm nghĩ lại mới thấy có những khoảnh khắc đời mình sao mà giống nhân vật quá vậy. Đôi khi, tôi tự nhủ hay là thôi, không nhận những vai đau đớn bi thương quá, để đời nhân vật đừng vận vào đời mình nữa. Nhưng rồi lòng say mê với nghiệp diễn gạt hết mọi so đo tính toán qua một bên.
Nhìn ở góc độ lạc quan, mỗi vai diễn là một khóa học mà tôi rút ra rất nhiều điều bổ ích. Chẳng hạn, Hai Phục trong Nợ đời là tuýp phụ nữ yếu đuối, không vượt qua được số phận. Trái lại, nhân vật Sáu Mân mà tôi đang đóng trong Giá mua một thượng đế lại rất rắn rỏi, bị chồng bỏ mà vẫn trụ vững tạo dựng cơ nghiệp.
Người ta nói tính cách tạo nên số phận. Số phận tôi hôm nay cũng bởi tính cách tôi gộp đủ những phẩm chất kể trên. Có lúc yếu đuối vấp ngã, nhưng cũng biết khôn ngoan cứng rắn để đứng dậy làm lại cuộc đời, không chấp nhận thất bại.
Thời trẻ, tôi rất vô tư, hay hồn nhiên đùa cợt. Tôi đã nhận được nhiều ưu ái của cuộc đời, nhưng rồi cuộc đời cũng cho mình nhiều bài học cay đắng. Giờ đây, tôi thấy mình trầm tĩnh, biết suy xét hơn. Tôi hiểu chính mình và biết tôn trọng những giá trị mà cuộc sống đem đến mỗi ngày.
- Đi du học, không ai chu cấp, công việc mang lại thu nhập chính là đóng phim và kinh doanh quần áo thời trang gián đoạn. Chị làm thế nào để cân bằng các công việc của mình?
- Những năm 1990-1997, cát-xê đóng phim của tôi rất cao. Xuất thân nhà nghèo, tôi không biết phung phí. Rồi sau này, tôi đi hát, kinh doanh thêm. Tiền bạc dành dụm, tôi đầu tư cho việc học. Học ở Singapore mỗi tháng tốn hơn 1.700 USD. Giờ về nước, tôi lại đi đóng phim, làm quảng cáo. Mai mốt có đủ tiền, tôi sẽ qua Trung Quốc học tiếp ngành đạo diễn.
- Vậy còn chuyện lập gia đình thì sao?
- Hồi trước, tôi từng ảo tưởng về bản thân. Sau này, tôi ngộ ra, Việt Trinh cũng là một phụ nữ bình thường. Tôi không chỉ đòi người ta lo cho mình, mà chính tôi cũng phải biết thương yêu, san sẻ với người mình yêu. Hơn ai hết, một người cô độc như tôi rất khát khao một mái ấm gia đình. Nhưng tôi cũng tin vào duyên số. Tôi không chủ động đi tìm người yêu. Khi nào trời phật cho thì mình sẽ nhận.
Có lẽ bây giờ là lúc tôi phải làm được thật nhiều điều tốt, tôi không nghĩ cho riêng mình. Nhiều lúc tôi cũng ao ước được nghe ai đó thầm thì: "Trinh ơi, anh yêu em!", ao ước được nương tựa vào một bờ vai vững chãi. Tôi tự nhủ mình cứ sống giản dị, chân thành, sau những vấp ngã của quá khứ, tôi sẽ nhận được tình yêu đích thực.
(Theo Thế Giới Văn Hóa)
