Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Hạ gieo vào mưa vài nỗi niềm
Hiên nhà đổ lá
Đàn chim không về tổ
Cành cây vắng tiếng vành khuyên.
Em cô đơn phố xá
Không bạn bè
Anh cũng không đến nữa
Mùa tươi mới sao đôi mắt em ủ rũ?
Lại chuyện xưa cũ
Lòng tan hoác như ô cửa gió lùa
Ảnh: Trang Hồ. |
Ngày bão rớt cả nhành cây
Đập lên bàn tay rướm máu
Loang kỷ niệm xám ngắt màu trời
Em băng bó lòng mình cố không ngã gục
Lạc quan với nỗi đau
Nghe tiếng thở côn trùng rồi tự hỏi
Ve sầu có biết yêu thương?
Nhện có giăng nỗi nhớ
Và... Em, em có biết lãng quên?
Gió vẫn hắt vào căn phòng nhỏ
Em trở ra khép hờ cánh cửa
Ngăn dòng nước mắt
Dẫu cho em có khóc
Phố cũng chẳng... dài thêm.
Vài nét về blogger:
Tặng những trái tim khắc khoải. Xin hồn nhiên về bên những an lành. Ủ ấm trái tim dại, dắt em đi men lối...tìm vui!
Bài đã đăng: Có một mùa đông ở nơi xa; Chào tháng 12; Học cách im lặng; Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây;Mênh mông nỗi nhớ; Viết cho tình bạn, Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này, Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng; Đông thêm áo, ngày thêm yêu; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh; Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý, Có một chiều.