Lãnh Ngọc Bích
(Tôi làm thơ)
Anh có về đâu mà biết mà hay
Hoa bí nở ra màu vàng hay trắng
Cô gái bên sông nghiêng đầu lẳng lặng
Soi bóng mình rồi nở nụ cười duyên.
Tất cả điều đó đã trở thành thiêng liêng
Khi có thể, bình yên là cây bút
Những nhớ nhung xoáy vào lòng thôi thúc
Cho u hoài tự trút chữ không tên.
Ai chẳng biết đời luôn có chông chênh
Những té ngã bên đời không ai đỡ
Ai chẳng có ước mơ dịu dàng, rực rỡ
Như đời, ai muốn tan vỡ người ơi!
Cả một thời son trẻ bán cho đời
Giờ ngoảnh lại thảnh thơi gì đâu chứ
Cuộc phiêu lưu dập vùi bằng sóng dữ
Để bây giờ ngồi do dự với thời gian.
Vài nét về tác giả:
Là người yêu thích thơ văn, đặc biệt quan tâm đến chuyên mục Góc độc giả của Ngoisao.net nhưng đây là lần đầu tôi gửi bài tham gia. Rất mong được chia sẻ cùng mọi người. Chúc quý tòa soạn nhiều sức khỏe, luôn có những tin tức và bài viết hấp dẫn - Lãnh Ngọc Bích.