Hồ Ngọc Liên
Cứ mỗi lần bóc như thế lại khiến bạn phải chảy nước mắt. Và sau bao nhiêu nước mắt, đến lớp vỏ cuối cùng bạn mới phát hiện thì ra hành tây không hề có trái tim...
Anh đã khiến cho cô phải rơi bao nhiêu nước mắt rồi? Là những lần mệt mỏi đứng cửa đến quá khuya để chờ anh đi nhậu về. Là những lần cô hốt hoảng gọi điện cho hết người bạn này đến người bạn kia của anh để... tìm anh vì cô gọi điện cho anh cả ngày mà không thấy bắt máy. Để rồi cuối cùng anh chỉ giải thích với cô đúng hai từ: "anh bận".
Là những lần cô tất tả về sớm lo cơm nước cho anh, còn cố ý nấu đúng món mà anh thích ăn nhất với hy vọng anh sẽ cười để cuối cùng anh chỉ gọi điện về thông báo một câu ngắn ngủi: "Hôm nay anh không ăn cơm nhé, anh đi đánh bi-da với bạn rồi".
Là những lần cô phải muối mặt gọi điện lên rạp chiếu phim hủy vé vì anh đột nhiên dở chứng không chịu đi, anh bảo anh muốn ở nhà xem tivi. Là quá nhiều lần anh vô tình, vô tâm làm cô phải khóc, nhiều tới nỗi cô không còn ngón tay hay ngón chân nào để đếm nữa.
Cô quyết định chia tay anh. Cô không muốn ngày ngày phải chảy nước mắt bóc từng lớp, từng lớp vỏ hành tây. Cô tin, khi một cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Cô hy vọng cánh cửa mới này sẽ là một cánh cửa tốt hơn, tuyệt vời hơn. Cô muốn được hạnh phúc, được yêu thương, được chiều chuộng. Cô bắt đầu lên kế hoạch hẹn hò.
Nhưng... mỗi lần cô đi ngang đoạn đường Nguyễn Hữu Cảnh, cô lại không thể nào quên được cái hôm trời Sài Gòn mưa tầm tã, xe cô kẹt cứng ngắt không thể nhích tới hoặc lui lại. Khi những người xung quanh bắt đầu cáu gắt và bực bội với nhau, anh lại xuất hiện bên cô. Quần áo anh ướt sũng nước, thế mà khi trông thấy cô, anh vẫn cười thật tươi, còn đưa tay vẫy vẫy cô, rồi lại cố gắng len lỏi đến cạnh bên cô, dắt xe cô ra khỏi đám đông kẹt cứng.
Cô không thể nào hiểu nổi tại sao trên đoạn đường dài và đặc kín người như thế, anh vẫn tìm được cô, vẫn đến được đúng chỗ cô đang đứng. Cô không thể hiểu nổi, bình thường anh rất lười ra ngoài khi trời mưa và anh lại ham chơi như thế. Hôm nay, cô gọi điện thông báo với anh cô bị kẹt xe, không thể ghé nhà anh được, không thể "bám đuôi" anh được... thì đúng ra anh phải mừng lắm, phải tót đi nhậu với bạn bè ngay chứ, sao anh lại tất tả đi tìm cô? Sao lại mừng rỡ như trúng số độc đắc khi gặp cô? Cô thấy trong lòng ngọt ngào. Cô cứ nhớ mãi nụ cười ướt đẫm nước mưa của anh hôm đấy.
Cô nhớ những câu nói ngô nghê của anh, cô nhớ gương mặt hài hước của anh. Cô nhớ mỗi khi ăn cơm, anh lúc nào cũng ép cô phải ăn thật nhiều, cô lại phụng phịu: "Không ăn nữa đâu, đừng bới cơm cho em nữa, em ăn cơm ít lắm". Thế nào anh cũng tủm tỉm cười trêu: "Ừ, em ăn cơm ít lắm, thịt cá là em hốt hết à, em đâu ăn cơm, toàn ăn thịt với cá thôi", cô lại cười nắc nẻ và đấm lưng anh bùm bụp.
Cô nhớ mỗi khi anh vẽ, anh nói cần tập trung cao độ và anh ghét nhất là bị ai làm phiền, quấy rầy, bằng chứng là ai gọi điện đến anh đều tắt máy ngay. Thế mà anh vẫn để cô ngồi bên anh, để cô hát hò, nhảy nhót ầm ĩ, để cô cắn véo anh, làm rộn anh. Có hôm cô quấy, chui rúc vào lòng anh, leo cả lên đùi anh mà ngồi, che cả màn hình máy tính, không cho anh vẽ, thế mà... chưa lần nào anh cáu với cô. Lần nào anh cũng chỉ giả bộ than thở: "Anh đang làm việc mà, em nhoi nhoi hoài vậy, anh không vẽ được nè". Rồi thế nào anh cũng cười: "Trời ơi, tui tu mà sao quỷ nó cứ ám tui hoài nè trời".
Cô nhớ những hôm cô ốm, anh lo chạy tới chạy lui mua thuốc, mua cho cô những thứ mà cô thích ăn nhất. Cả ngày anh chẳng đi đâu, chỉ ở bên cô, làm trò cho cô cười, kể đủ chuyện cho cô vui, dỗ cô ăn, dỗ cô uống thuốc... Cô nhớ anh. Cô và anh có quá nhiều kỷ niệm. Cô không thể quên được anh. Nếu không có kỷ niệm, có lẽ cô sẽ không nhớ anh đến thế. Cô và anh, quả thật có quá nhiều kỷ niệm và càng nhớ lại, cô lại hốt hoảng nhận thấy hóa ra lúc đó anh đối với cô là như thế.
Cô cầm một củ hành tây, cô háo hức đi tìm trái tim của hành tây. Cô hăng hái bóc từng lớp, từng lớp vỏ hành. Cô bóc đi lớp vỏ thứ nhất lại xuất hiện lớp vỏ thứ hai, bóc đi lớp vỏ thứ hai lại xuất hiện lớp vỏ thứ ba... mắt cô bắt đầu cay xè đi và nhạt nhòa. Thế là cô không còn nghĩ gì được nữa ngoài đôi mắt đang cay xè của mình. Cô quay sang trách cứ củ hành tây có quá nhiều lớp vỏ để cô phải bóc mãi, để mắt cô bị cay. Khi bóc đến lớp vỏ cuối cùng, chỉ còn lại trên tay một cái lõi nhỏ cứng cứng màu trắng, cô vứt nó đi và òa khóc. Cô bảo hành tây đúng là không có trái tim.
Thế thứ cô vừa vứt đi là gì? Cô cứ mãi nghĩ đến đôi mắt đang cay xè của mình mà quên mất nỗi đau của hành tây. Hành tây trần trụi đau đớn bị mất dần từng lớp vỏ. Cô cầm trên tay một củ hành tây màu trắng, cô lại mơ mộng đến một trái tim màu đỏ, cô điên cuồng bới tìm một trái tim màu đỏ để rồi vô tình vứt đi trái tim màu trắng bé nhỏ của hành tây.
Cô yêu anh bằng tình yêu của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông. Anh yêu cô bằng tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. Thế nên cô không bằng lòng. Cô thấy mình cho anh nhiều, quan tâm đến anh nhiều, còn anh chẳng dành được gì cho cô. Cô quên mất anh là đàn ông. Tại sao cô lại quên mất anh là đàn ông? Cô đi tìm tình yêu của một người phụ nữ trong một người đàn ông? Cô đi tìm trái tim màu đỏ trong củ hành tây màu trắng? Cô bật cười.
Ngày mai cô sẽ gọi điện cho anh, xin lỗi anh và quay về với anh. Lần này, cô biết hành tây thực ra là có... trái tim và anh thực ra lúc nào cũng yêu cô, yêu cô bằng cách của riêng anh.