Ngày trước khi chia tay K. anh bảo tôi những người phụ nữ của tụi anh phải biết chịu đựng. Đến với anh tôi vẫn mang trong mình suy nghĩ ấy “nhưng”… tôi không biết thế nào gọi là “nhưng” chỉ biết tôi đã làm tất cả những gì có thể.
Tôi yêu anh, muốn có con với anh, muốn có những đứa trẻ thật giống anh. Tôi thích cách anh chơi đùa cùng tụi nhỏ. Tôi thích cách anh ôm tôi vào lòng và hôn nhẹ lên trán tôi. Tôi thích dù bận thế nào, mưa gió lạnh thế nào, anh vẫn đến bên tôi một chút mỗi tối.
Anh sẽ là một người cha tốt, một người chồng tốt, nhưng không phải là người yêu tốt, bởi có lẽ anh không yêu tôi. Mà có thể tình yêu trong anh đã hết.
Chúng tôi quen nhau hơn 1 năm, 4 tháng đằm thắm, 2 tháng lạnh lùng và 6 tháng chuỗi ngày xa nhau nhung nhớ. Cũng đã lâu lắm tôi không thấy anh cười với tôi. Nhiều khi tôi muốn quên anh., kết thúc nhưng chỉ cần một câu hỏi ngỡ như rất bình thường của anh lại khiến tôi xao xuyến, tôi ngưng thở người run lên, tôi lại muốn về bên anh, gần anh gần nhất.
Chưa một lần chúng tôi cãi nhau. Khi không thích nhau điều gì, thì im lặng, lạnh nhạt . Tôi chỉ cảm thấy được anh yêu khi làm "chuyện ấy". Anh nhẹ nhàng ngọt ngào. Nâng niu tôi. Nhưng khi ra về đến một cái nhìn âu yếm đến 1 cái nắm tay tôi cũng không có. Tôi khao khát điều đó hơn bất kỳ điều gì ở anh.
Còn vài ngày nữa là tôi về quê ăn tết, tôi đang sống ở một nơi cách xa anh. Có nên gọi anh để báo ngày tôi về? Hay vẫn để lại mình một chút kiêu hãnh cuối cùng sẽ không gọi. Trở về tôi sẽ đối diện như thế nào với anh đây. Thành phố này quá nhỏ, nhỏ đến nỗi chúng tôi không thể trốn lánh lẫn nhau.
taka