Tôi năm nay 24 tuổi. Còn anh lớn hơn tôi 12 tuổi. Tôi là một người con gái bình thường, không xinh đẹp, gia cảnh cũng không mấy khá giả. Hơn nữa, tôi lại là một cô gái quê lên Sài Gòn lập nghiệp. Tôi gặp anh vào một ngày tình cờ. Cái tình cờ ấy cũng chính là duyên số đưa đẩy chúng tôi gần nhau hơn. Và rồi chúng tôi yêu nhau. Tôi đắm chìm trong hạnh phúc. Ở bên anh, cảm giác thật bình an và không gì có thể thay thế được. Tôi luôn luôn cám ơn ông trời đã cho tôi niềm vui và niềm hạnh phúc ấy. Chúng tôi dự định 2 tháng nữa sẽ kết hôn.
Trên đời không gì trọn vẹn. Tôi cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất thế gian nhưng không. Tôi đã sai. Cái tình yêu mà tôi cứ ngỡ là đẹp nhất ấy, người đàn ông mà tôi yêu thương, tin tưởng nhất ấy lại lừa dối tôi. Anh đã có vợ và hai đứa con trai. Một đứa 9 tuổi và một đứa 7 tuổi. Hiện giờ anh và vợ đã chia tay. Hai đứa con đang ở với mẹ.
Biết được điều này, lòng tôi tan nát. Tôi như người trên trời rơi xuống. Càng đau khổ, tôi càng hận anh. Tôi như kẻ không hồn lạc lõng và trơ trọi, không cười, không khóc. Anh năn nỉ, van xin tôi hãy bỏ qua chuyện quá khứ, thậm chí, anh đã khóc vì sợ mất tôi.
Trong tâm trí của tôi bây giờ không nghĩ ra được điều gì và tại sao tôi lại hận anh như thế? Phải chăng tôi hận vì anh đã không cho tôi biết chuyện đó sớm hơn? Hay tôi hận vì anh đã làm tổn thương tình yêu và lòng tin tưởng của tôi?
Tôi phải làm sao? Có nên nói ra sự thật này cho gia đình biết hay không? Còn hai tháng nữa là cưới, tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa hay không?
My Love