Mỗi lần nghe anh kể một cách mê say về một chỗ nào đó mà anh mới khám phá và mới được người ta đưa đến em thấy lo cho anh nhiều hơn.
Anh chưa đủ tinh tế để nhận thấy đó là những điều không tốt, chỉ nhìn cuộc đời trên một khía cạnh nhỏ thôi nhưng luôn cho mình hiểu biết hơn người. Anh có biết rằng mình là kẻ nửa mùa không khi tất cả với anh chỉ là lưng chừng.
Bây giờ anh đang còn quá trẻ đủ để thấy rằng những chuyến đi như này chỉ là muỗi, nhưng rồi một ngày nào đó anh ngồi nghĩ lại mới thấy thấm thía cho những gì mình bỏ ra. Đúng là đôi khi em ích kỷ cá nhân, và cũng chỉ lo có một chỗ yên ổn trong cuộc đời, quen với sự sắp đặt của người thân, nhưng em có một linh cảm tốt về tương lai, em thực sự cảm thấy bất an mỗi lần anh tạm biệt em lên đường. Có phải em lo xa quá không anh?!
Hạnh phúc sao mà mong manh đến vậy, ngày xưa mỗi lần bên anh em thấy mình bình yên mà sao bây giờ em thấy khác quá, chỉ là một cảm giác chông chênh không hơn không kém. Sự thật là gì đây?! Chưa bao giờ em phủ nhận tình yêu của mình dành cho anh, chưa bao giờ trong em có ý nghĩ khác đi nhưng tình cảm ấy lại cứ bị bào mòn đi một cách không thương tiếc. Em thấy sợ cho những gì đang diễn ra, sợ ngay cả bản thân với cái nhìn đầy bi luỵ.
Sợ tình yêu không đủ để đi đến những điều xa xôi hơn. Rồi anh sẽ tìm cho mình một con đường riêng, không có em, cũng như em sẽ có một khoảng trời riêng mà chẳng có anh ở bên. Đúng là tình yêu của chúng mình không đủ để mình đến với nhau anh nhỉ? Bởi và anh còn trẻ, mà tuổi trẻ chỉ hời hợt với những cái đang có mà thôi. Em không phải là vật trang trí của anh, chỉ để yêu và mang đi khoe thôi đâu nhé, em cũng cần có một tương lai chắc chắn cho cuộc sống của riêng mình, một gia đình với đầy đủ ý nghĩa của nó. Đã bao giờ anh ngồi và nghĩ đến tương lai chưa? Hay khi em nhắc đến anh chỉ cười trừ rồi bỏ đó, nó làm em thấy thật chênh vênh. Anh bảo em là trẻ con à? Uh, điều đó cũng có phần đúng, em còn trẻ con nên anh mới có thể xỏ mũi em suốt những tháng ngày qua đó thôi. Thật buồn, anh lúc nào cũng thế, tại sao anh không thử một lần thật lòng với em, sao anh cứ phải nói dối nhiều như vậy.
Anh có biết rằng nói dối nhiều sẽ phải tiếp tục phải suy nghĩ nhiều để nói dối tiếp không? Anh không thấy mệt mỏi sao? Cũng không nhất thiết phải làm thế với em đâu, em thừa bản lĩnh để nhận ra cái điều mà “ ai cũng biết là gì đấy”. Anh sẽ biện luận là sợ làm em bị tổn thương, nhưng anh có biết rằng nếu như em biết thì càng tổn thương hơn không? Những chuyện của ngày xưa em đã quên thật rồi, quên để tha thứ cho anh với biết bao lỗi lầm. Nhưng bây giờ thì khác đúng không? Em sẽ không thể quên khi mà anh lúc nào cũng muốn em nhớ tới nó.
Thế đấy! Anh yên tâm đi, chuyện cưới xin em chỉ thử xem phản ứng của anh về tình yêu của chúng ta thế nào thôi. Anh đâu có xác định gì cơ chứ! Thật mất công cho em đã trót tin và trót yêu phải thế không? Anh nghĩ em muốn cưới lắm sao? Không dám đâu, em còn muốn bay nhảy lắm, lại còn học hành và nhiều thứ khác nữa, đành trói đời cho những thứ mà đằng nào mình cũng phải mắc phải ư? Em đâu dễ đầu hàng với những điều như thế. Vậy mà anh…? Em viết cho anh để anh suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra một quyết định đúng đắn cho tương lai của bản thân mình.
thanh