Em đã sống không biết tới niềm vui, hạnh phúc. Nhưng anh đến, mang cho em thật nhiều tiếng cười, thật nhiều hi vọng. Tại sao anh lại đi,anh lại muốn bỏ em lại? Ngay từ khi yêu em, anh đã biết gia đình sẽ ngăn cản tình yêu của mình. Em đã có một đứa con, một đứa bé chào đời không có bố nhưng anh không quan tâm, anh vẫn yêu em, vẫn cần em, mặc dù em yếu đuối và mỏng manh lắm.
Bây giờ gia đình của anh đã biết mọi chuyện. Ai cũng ngăn cản anh. Ông bà nội, bố anh,cô anh, chú Thịnh và cún nữa. Mọi người đều gây áp lực cho anh. Nhưng không hiểu tại sao, trong chính lúc này, em lại yêu anh nhiều đến thế? Mọi việc anh làm đều là vì em. Sẽ có hàng trăm, hàng ngàn những vật cản, những khó khăn ở phía trước. Nhưng nó chỉ làm tình yêu của em thêm lớn hơn. Em không làm được, em không xa anh được, anh đừng bắt em làm điều đó nhé! Anh hãy cùng em vuợt qua tất cả mọi sóng gió nhé anh! Có sóng to gió lớn, khó có được thì mình sẽ trân trong nó nhiều hơn. Em không biết làm gì lúc này hết. Chỉ biết nói với anh rằng em yêu anh, rằng sau anh luôn có em. Và ở trên trời kia, mẹ anh hiểu tất cả, bà sẽ chúc phúc cho chúng ta. Yêu anh...
Bùi Thị Ngọc Phương