Ngày 7/3 cũng là một ngày bình thường thôi nhưng sao tôi có cảm giác khác mọi ngày. Chắc là sắp đến ngày 8/3 nên tâm trạng có khác hơn thì phải và tôi cũng tin chắc rằng tất cả phái nữ đều có một cảm giác giống tôi.
Tới công ty, tôi cất túi xách, mở máy tính lên và bắt đầu công việc của mình như mọi ngày. Cả phòng đang làm việc vui vẻ và hăng say thì có một cô bé gõ cửa, trên tay xách một giỏ hoa thật đẹp bước vào. Mọi người trong phòng "Ồ" lên một tiếng, ai cũng hồi hộp chờ đợi để biết xem giỏ hoa là món quà của ai. Và thật không ngờ, người đó chính là tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, nhưng cũng ra nhận giỏ hoa vào để xem có tấm thiệp nào không? Lấy tấm thiệp ra đọc, tôi không thấy tên người gửi đâu cả, chỉ ghi dòng chữ chúc mừng. Mọi người và cả tôi cũng bắt đầu đoán, hết người này tới người kia, hễ ai mà nghĩ ra người nào có khả năng là bắt tôi gọi điện hỏi liền. Gọi đến hai cuộc điện thoại đều không phải, tôi ngồi vào bàn và bắt đầu suy nghĩ. Tôi rút điện thoại ra, nhắn tin cho anh dù tôi nghĩ chắc không phải là anh. Từ lúc quen nhau tới giờ, hễ anh tặng hoa, anh chỉ tặng đúng một bông vì anh bảo đó là thông điệp anh chỉ yêu một mình em. Tôi nhắn tin hỏi anh, anh không trả lời câu hỏi mà anh chỉ nhắn lại ''Sướng nha, có người yêu thầm rồi''. Đọc xong, tôi tin chắc không phải anh nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Bỗng nhiên, một chị trong phòng nói lớn: "Hay là anh Trung, em thử gọi hỏi xem". Tôi cũng thấy nghi nghi vì lâu nay mọi người trong công ty đều chọc tôi với anh đó. Tôi gọi điện cho anh Trung thì anh nhận đó là hoa của anh, rồi còn hỏi tôi có thấy đẹp không? Tôi không nói gì, chỉ cảm ơn và cúp máy. Cả ngày hôm đó, tôi bị chọc quá trời luôn, khổ ghê đó.
Tối đó, đi làm về, tôi lại phải chạy tới lớp học luôn. Biết anh đã đi làm về, tôi nhắn tin bảo anh 20 giờ đến đón tôi. Đúng giờ, tối xuống cổng trường và chờ anh nhưng 2 phút trôi qua vẫn không thấy. Tôi gọi điện thì anh bảo đang tới. Đứng thêm một lúc vẫn không thấy anh, tôi giận quá, bỏ về trước. Về gần tới phòng thì thấy anh chạy tới xin lỗi và chở tôi về, lúc đó cái mặt tôi đã xị xuống rồi.
Tôi vào phòng, anh cũng bước vào theo, tay thì để sau lưng, không cần anh nói tôi cũng biết anh đang cầm một bông hồng tặng tôi. Tôi nhận nó và đặt nó bên cạnh giỏ hoa ban sáng. Lúc đó, không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy hơi buồn. Còn anh thì nhìn giỏ hoa và khen đẹp, khen anh chàng tặng tôi thật lãng mạn. Rồi còn nói tôi có giỏ hoa rồi không còn nhớ tới một bông hoa nữa, tôi chỉ cười.
Anh dẫn tôi đi ăn, đi dạo, trò chuyện vui vẻ nhưng chủ đề chỉ xoay quanh cái giỏ hoa. Anh hỏi tôi chủ nhân là ai, người đó ở đâu? Tôi kể cho anh về anh Trung. Tôi nói với anh là tôi cũng không hiểu tại sao anh Trung lại tặng tôi giỏ hoa đó.
Đồng hồ điểm 22 giờ, tôi nói với anh là tôi phải về. Bỗng nhiên, anh kéo tay tôi lại và bảo có một bí mật muốn nói với tôi. Anh bảo giỏ hoa đó là anh tặng tôi. Tôi hơi bất ngờ và nghĩ rằng anh đang nói để chọc tôi, tôi gào lên với anh rằng: ''Không phải của mình thì anh đừng nói vậy. Em không thích anh như thế". Tôi giận dỗi bỏ về, anh kéo tôi lại và nói: "Giỏ hoa đó là của anh, em không tin à?". Tôi làm sao tin được vì anh vẫn tặng tôi một bông hoa thôi mà.
Tôi hỏi anh về giờ giấc đưa hoa, người đem đến thì anh trả lời được hết. Khi đó, tôi mới tin anh nói thật và nước mắt cứ thế trào ra. Tôi xúc động, ngạc nhiên và hạnh phúc khi anh nói: "Chẳng lẽ con người không thể thay đổi? Chẳng lẽ anh không biết lãng mạn ư?''.
Tôi thấy có lỗi với anh vì đã đem so sánh một bông hồng với một giỏ hoa, đã so sánh anh với người khác. Tôi chỉ biết nói với anh ba từ: "Em xin lỗi" và chợt nhớ ra ngày 7/3 là ngày kỷ niệm ba năm chúng tôi yêu nhau. "Tha lỗi cho em anh nhé! Anh đã cho em nhận ra một điều rằng anh yêu em rất nhiều và em cũng vậy. Xin lỗi vì đã không tim anh".
Zit con
* Tên nhân vật đã được thay đổi