Đã hơn một lần, em dặn lòng phải coi anh như một người bạn, một người anh, một đồng nghiệp. Vậy mà ... chưa thể hay không thể làm được điều đó? Em biết mình cũng là một cô gái có nghị lực, mọi việc khó em đều cố gắng làm được. Vậy nhưng, phải ép mình không nghĩ đến anh là một nhiệm vụ quá khó với em. Anh àh, em biết mình cũng không phải là kẻ yêu đơn phương. Tuy nhiên, có lẽ giờ em sống trong hoàn cảnh còn khổ hơn cả những kẻ yêu đơn phương. Nếu trong hoàn cảnh ấy, em sẽ chạy lại gần anh, sẽ hét lên thật to "Em yêu anh" rồi muốn ra sao cũng được. Vậy mà, em chẳng biết làm gì cả, ngoài việc trả anh về với khoảng trời riêng của mình. Thật khó nói hết cảm xúc của mình mỗi khi bên anh, nhưng chốt lại một câu "EM RẤT HẠNH PHÚC".
Trên những chuyến xe đường dài chúng ta đã đi, được ngả vào vai anh ngủ một giấc dài, em ước rằng quãng đường kia cứ dài mãi. Được anh chăm sóc mỗi khi đi nghỉ mát, đi chơi, em đã quen mất rồi. Vậy nên, giờ đi đâu thiếu anh, em thấy niềm vui trở nên khiếm khuyết...Và những lần anh đi công tác xa, em vẫn lui lại nơi bàn làm việc của anh để như kiếm tìm một hơi ấm quen thuộc mà ngày ngày em vẫn phải thấy nó... Chẳng hiểu anh dùng biện pháp gì mà con tim em vốn bướng bỉnh vậy mà vẫn phải đập loạn nhịp khi gặp anh? Con tim em từng đau, từng nghẹt thở, từng nghẹn ngào, nhưng cũng từng chấp nhận và mong cho hạnh phúc của anh luôn trọn vẹn. Em không muốn làm xáo trộn những gì đã trở thành hạnh phúc của người khác. Dẫu biết rằng sau đó mình sẽ đau. Em thực sự cảm ơn cuộc sống đã đưa anh qua quãng đường em đi. Em đã thấy rất hạnh phúc, dù mọi thứ đều mong manh. Em đã được sống với suy nghĩ, và cảm xúc của mình, những hạnh phúc bên anh. Có lẽ, em cần biết rằng như vậy là quá đủ với em, để giải quyết một vấn đề không nên tránh mà cần phải đối mặt, đối mặt với anh. Lại một lần nữa coi anh "...". Có lẽ nhiều lúc em đã làm anh phải suy nghĩ, đã làm anh không vui. Em biết anh cũng muốn như vậy, anh cũng muốn trở về với hạnh phúc của mình. Em sẽ giúp anh làm điều đó, cũng là giúp em, và giúp cho một người nữa đến với em không chỉ là "Trái tim bên lề". Đừng nói với em câu này anh nhé: "Nói yêu nhau thì dễ Chắc gì yêu nhau lâu" Bởi vì, em yêu anh thật lòng, bởi vì em muốn anh hạnh phúc, và cũng...vì em không muốn anh "quên" em, mà anh hãy "cất" em vào một góc nhỏ trong trái tim anh nhé. Anh àh, yêu anh nhiều nhưng tình ta đành lỡ!
Độc giả của anh