Làm sao anh biết. Em và anh có gọi là tình yêu không anh? Chỉ 3 lần gặp nhau, hai đứa không thực sự tỉnh táo, và rồi chuyện gì đến cũng đến. Anh đi! Đi rất xa em. Không một lời khi đến và đi lặng lẽ. Em hiểu. Hay nói đúng hơn là em phải chấp nhận vì khi không chấp nhận thì em sẽ tự giết chết mình. Tình qua đường thì có gì để nhớ hả anh?
Thật nực cười. Em biết gì về anh nào? Một cái tên, số điện thoại và một biển số xe. Như vậy đấy chỉ thế thôi vậy mà em đau nhiều lắm anh biết ko? Im lặng cho anh ra đi không vướng bận, không bực mình. Không dám gọi cho anh vì biết đâu anh không bắt máy em lại buồn thêm. Nhưng chứ như thế này thì em chết mất anh à. Em lang thang trên con đường ta từng qua - chỉ có một con đường, để làm gì anh nhỉ? Để tìm anh? Anh không còn ở thành phố nữa em biết vậy mà.
Thời gian cũng trôi qua lâu rồi, em cũng đã dặn lòng quên anh, phải quên đi, tự hứa với lòng mình và nói với anh "em sẽ vẫn là em, vẫn yêu đời và sống lạc quan". Nhưng sao khó qua anh ơi, em vẫn là cô bé sống vui vẻ và tạo tiếng cười cho mọi người xung quanh nhưng sao em vẫn không thể tạo niềm vui cho mình. Em giận anh lắm anh biết ko? Đau lòng nhưng em nào dám liên lạc với anh, nào dám nhắn tin cho anh, em muốn khóc nhưng lại không khóc được anh à.
Tình qua đường chắc anh đã quên, anh đã đi rồi và đối với em bây giờ chỉ là thời gian, sẽ làm em quên đi mà có lẽ ko quên được thôi thì em sẽ cố gắng làm sao để nó ko làm mình nhức nhối. Anh biết không Cường em vẫn nhớ anh nhiều lắm.Ở nơi đâu đó anh hãy sống vui vẻ và hãy là người đàn ông tốt nha anh.
Huynh Cuc