Lạ thật anh nhỉ, chúng mình chẳng hề có một chút cái gì đó để có thể gọi là duyên số thế nhưng giữa em và anh sao cứ mãi tình cờ mà liên quan đến nhau, đến nổi giờ này thay vì phải hạnh phúc cùng người yêu em thì em lại ngồi đây nghĩ về anh trong vô vọng và thầm trách bản thân mình sao quá yếu đuối. Tình cờ chúng mình được gặp nhau, tình cờ ta lại học chung một lớp, tình cờ em biết anh dành cho em ánh mắt và nụ cười đặc biệt ngày tháng trôi qua, và rồi tình cờ em biết mình yêu anh, nhưng đã quá muộn đúng không anh. Ngày ấy anh đem ánh mắt nụ cười trao cho người con gái khác nhưng một lần nũa tình cờ … anh, em và cô ấy lại cùng học chung một lớp.
Có tàn nhẫn vơi em quá không anh khi ngày em nhận ra điều ấy lại chính là ngày em mất anh mãi mãi. Em quyết định ra đi, chấm dứt mọi cái tình cờ giữa chúng ta, một mình em mang theo sự hối tiếc và cả nỗi nhớ anh vô tận đi tiếp con đường còn lại. Năng nề lắm anh à, khi trên con đường ấy một mình em phải mang theo hành trang ngày càng lớn hơn, nặng hơn theo năm tháng, đó chính là nỗi nhớ anh, sự oán hận và cả hối tiếc trong em. “Giá như” trở thành người bạn quen thuộc trong em mỗi khi nhớ về anh. Giá như ngày ấy em mạnh dạnh hơn, nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì chắc giờ này em và anh. Vậy đấy anh à, suốt những năm tháng không gặp nhau em vẫn nhớ về anh nhiều vô tận, em vẫn biết một chút về anh, về cô ấy. Bao nhiêu đó thôi cũng giúp em đi qua những năm tháng dài vô tận ấy. Mệt mỏi em nghĩ về anh, nhớ anh em lại gặp anh “trong mơ”, vì ngày ấy em vẫn mang trong mình niềm hy vọng mong manh. Và rồi chuyện gì sẽ đến tất yếu nó cũng phải đến, anh định ngày cưới nhưng sao lại chọn là ngày sinh nhật của em, chắc lại là một sự tình cờ nữa đúng không anh? Và tất nhiên đây sẽ là cái tình cờ cuối cùng chấm dứt mối liên hệ giữa chúng ta.
Anh sẽ hạnh phúc, sẽ làm một người chồng, người cha tốt, em mừng cho anh. Nhưng em sẽ ra sao đây anh khi bây giờ nghĩ về anh dẫu chỉ là trong ý nghĩ thôi em cũng sẽ trở thành người có tội. chẳng bao giờ anh trả lòi được câu hỏi ấy đâu. Nhưng em không phải là người quá ích kỷ, bây giờ em cũng sẽ tìm lấy hạnh phúc cho mình, sẽ chỉ mang theo tình bạn vốn rất mong manh của chúng ta, sẽ bỏ lại phía sau những yêu thương ấy, anh cũng sẽ chúc em hạnh phúc đúng không anh. Hy vọng giữa chúng mình sẽ không còn gặp phải một sự Tình cờ nào nữa. Em sẽ hạnh phúc anh à Tiểu Yến Tử.
Ngọc Tú