Anh đã đồng ý và chúng mình không liên lạc nữa. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua, em nhớ anh da diết nhưng lòng kiêu hãnh của một đứa con gái ngăn em không gọi điện cho anh.
Em luôn tin tưởng là anh sẽ không thể xa em lâu như vậy và mình sẽ "hành hạ" anh thêm vì em biết anh yêu em nhiều lắm. Và từ trước đến giờ anh lúc nào cũng là người làm lành với em hết, chúng mình có xa nhau được lâu bao giờ đâu.
Vậy mà, anh biết không, đây là lần giận nhau "kỷ lục" của chúng mình. Chiều thứ 6, đi làm về và nhớ anh nhiều lắm, nếu như lúc này chỉ cần một tin nhắn của anh thôi em sẽ vỡ oà và lao vào lòng anh mà chẳng nhớ mình đã giận nhau lúc nào nữa.
Và tin nhắn của anh cũng xuất hiện. Điện thoại báo có tin nhắn của "Endlesslove" em vui mừng lắm anh có biết không. Em vui mừng vì lòng kiêu hãnh của em được vỗ về với ý nghĩ "anh đã không chịu được khi không có em lâu như vậy, anh đã làm lành với em, đã nhớ em như em nhớ anh vậy". Nhưng, em vội vàng đọc tin nhắn, em đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mắt em nhoà đi nội dung tin nhắn với những lời yêu thương, quan tâm như lúc chúng mình chưa giận nhau vậy. Đó không phải là tin nhắn anh dành cho em. Đó là tin nhắn anh gửi cho một người nào đó vô tình nhắn nhầm vào máy của em.
Em không thể thở được nữa, không biết phải làm sao, không biết phải ngàn câu hỏi trong lòng em. Nhất định đó không phải là tin nhắn giữa những người bạn bình thường với nhau như anh giải thích. Em phải hiểu thế nào đây? Một đêm không ngủ tự tìm cho mình một lý do để giải thích "Tại sao anh lam vậy?" Nhưng cũng không thể nào lý giải nổi. Hôm nay anh và em sẽ gặp nhau để nói cho rõ một lần hay để chia tay anh nhỉ.
Niềm tin mà em vun đắp bỗng chốc tan biến hết rồi. Em sẽ đối diện với anh như thế nào đây, em sẽ tha thứ hay...
Em phải làm gì đây? Thỏ dấu yêu
Phạm Ngọc Phương Chi