Người nhiều tuổi và kinh nghiệm nhất đội là anh Nguyễn Ngọc Tốt, cho biết: “Tiểu đội thành lập từ năm 1975 với nhiệm vụ mò xác, cứu người bị nạn dưới nước, trên cao, mò tìm tử thi, hung khí, vũ khí trong các vụ án để phục vụ cho công tác điều tra. Do tính chất công việc đặc biệt nên ít anh em nào dám tình nguyện về đội, suốt 30 năm qua, tiểu đội không khi nào vượt quá quân số 10 người. Nhưng khi đã hiểu được ý nghĩa của công việc thì ít anh em nào nỡ ra đi...”.
Từ đầu năm 2005 đến nay, tiểu đội đã cấp cứu 40 lượt người té sông, chết đuối, mò vớt 28 xác người, 4 vụ mò tìm tang vật của vụ án, tham gia cứu hộ 3 vụ, đưa 2 người bị tai nạn giao thông đi cấp cứu. Công việc hằng ngày của các anh đều là những chuyện người thường ít dám làm.
Ngày mùng ba Tết cách đây vài năm, tiểu đội đang trực chiến thì nhận lệnh lên đường với nhiệm vụ đặc biệt: mò tìm chiếc đầu người trong một vụ án được quăng dưới lòng sông tại địa bàn huyện Bình Chánh.
Suốt cả buổi sáng khi mọi người đi du xuân thì các anh thay nhau lặn ngụp để vớt lên chiếc bịch ni lông chứa đầu người. Khi mở chiếc bịch ra, mùi hôi thối làm những người hiếu kỳ đứng trên bờ nôn thốc nôn tháo nhưng các anh vẫn lặng lẽ chịu đựng để hoàn thành nhiệm vụ.
Anh Nguyễn Văn Út, người đã có thâm niên 30 năm trong nghề, kể với PV Người Lao Động: “Ngoài việc cứu người dưới nước, mò xác nạn nhân, có khi chúng tôi gặp những người bị bệnh tâm thần leo lên những cây cao ngồi chơi và phải tìm mọi cách để thuyết phục và leo lên cây để cứu họ. Mỗi năm phải mò hàng chục xác chết, những khi cứu được nạn nhân trong cơn thập tử nhất sinh, khó có thể tả được niềm vui”.
Những lần được trực tiếp vớt xác, Thành, Tuấn, Thắng không khỏi rùng mình nhưng các bạn vẫn vững tin vào công việc mình đã chọn. Thắng kể: “Lần đáng nhớ nhất của tôi là vớt xương người bị vứt dưới kênh tại xã Phước Vĩnh An, Củ Chi. Xác chết lâu ngày đã thối rữa, nhưng lệnh của chỉ huy là phải mò tìm đủ các xương của nạn nhân để phục vụ công tác điều tra. Tôi lặn mò cả buổi và vớt gần hết các xương, đến khi tìm được khúc xương tay và ngoi lên bờ thì bị đỉa bu nhiều quá, phần sợ đỉa phần sợ làm rớt xương nên tôi ngậm luôn ống xương vào miệng để gỡ đỉa ra. Bà con trên bờ đứng vỗ tay hoan hô, một số người thì chạy đi tìm chỗ để nôn”.
Nguyễn Chí Thành thì kể: “Có khi phải vớt những xác người bị vùi dưới giếng sâu hoặc vớt hàng trăm xác người trong vụ đắm tàu đã trương sình, tôi cũng hơi rùng mình nhưng nhìn những người thân của họ đang đau đớn, chúng tôi cũng không yên nên bằng mọi cách để chia sẻ nỗi đau với họ. Nếu sợ, chúng tôi đã không về đội”.
