Vi Nguyễn
Tuổi của bạn chắc phải đếm mỏi cả miệng tớ và miệng của tất cả mọi người. Bạn đã triệu triệu hay tỉ tỉ tuổi... Bạn biết tớ bao nhiêu tuổi không? Tớ không nhỏ. Tớ đã lơn lớn rồi. Tớ sắp 25 rồi đấy. Với mọi người thì tớ cũng đã trưởng thành rồi, nhưng với bạn thì chắc tớ bé xíu.
Bạn già thế kia chắc bạn biết nhiều lắm! Người ta nói rằng bạn vô hình. Bạn đi rất nhanh và êm ái. Bạn luồn lách giữa dòng đời, dòng người. Mỗi khi nhắc đến bạn, người ta e dè lắm... Vì bạn thức tỉnh cuộc sống vốn dĩ cứ quay theo guồng đời, bạn thức tỉnh những xa xưa tưởng bị lãng quên. Người ta còn nói rằng, mỗi bước chân của bạn làm nặng nề cuộc sống. Thế mà ngày nhỏ tớ cứ mơ bạn mãi thôi. Tớ ước bạn đến bên tớ, đem tớ theo với bạn. Tớ sẽ lớn cùng bạn. Tớ thích lớn.
Bà tớ, bà tớ nói rằng "Thời gian đã làm bà lú lẫn, làm bà mệt mỏi. Thời gian đã lấy đi nhiều thứ của bà, sức khoẻ, thanh xuân, những mộng ước... nhưng đôi khi bà cũng chẳng cần những thứ đó. Cái gì có cũng có thể mất. Những mơ ước cũng thế, cũng có thể chẳng hiện thực. Nhưng có một thứ bà rất ghét ở Thời gian, đó là Thời gian mang đi những người bạn của bà, mang đi cả ông, người mà cả đời bà đã hết lòng yêu thương...
Thời gian này, mỗi bước chân của bạn quét qua cuộc sống muôn loài, bạn đã mang đi bao nhiêu thứ rồi? Nhiều lắm đúng không? Bạn đi nhiều, mang nhiều... vậy có khi nào bạn mệt không? Người ta nói "thời gian trôi mãi", bạn chẳng bao giờ dừng sao? Tớ hỏi thế thôi chứ bạn đừng dừng thời gian ạ. Bạn mà dừng thì mọi thứ, tất cả mọi thứ cũng sẽ dừng hết. Tớ nghe thế.
Sáng sớm nay, khi đi ngang bà tớ, bạn có giây phút nào để ngắm bà không? Nếu bạn bận rộn quá không nhìn thì thật tiếc cho bạn... vì đó là hình ảnh cuối cùng bạn sẽ được thấy về bà. Bà tớ phúc hậu và nhân từ. Bà là mẹ đỡ đầu của mẹ tớ, tuy thế tình cảm rất ruột thịt. Bà tớ đã tạm biệt bạn lúc 1 giờ 19 phút. Bà chẳng kịp nói gì nhiều cả. Bà chỉ nhìn một cái nhẹ rồi nhắm mắt. Bạn đi gấp quá không biết bạn có kịp thấy bà tớ không? Tớ cũng không được gặp bà vì bà ở xa quá. Bà ở tận bên Australia. Cậu tớ chỉ nói lại thôi, cậu bảo "bà đến lúc phải dừng trước Thời gian rồi".
Thời gian à, ai cũng phải dừng lại trước bạn ư? Sao thế? Vậy là mai mốt tớ cũng sẽ dừng trước bạn đúng không? Thế thì tớ không mong lớn cùng bạn nữa. Tớ từng mơ được đi bên bạn và đếm bước chân của bạn qua cuộc đời tớ. Vậy bạn đã đi được 25 bước rồi đấy. Bạn nên bắt đầu bước chậm cho tớ nhờ. Tớ sợ tớ không theo kịp bạn, có lúc mệt quá tớ lại dừng mất thôi.
Ừm, tớ cũng nghe rằng đôi khi bạn hay quên lắm. Bạn từng bỏ quên một lão bà hơn 120 tuổi, một lão ông hơn cả trăm tuổi. Vậy sao bạn không quên bà tớ nhỉ? Bà tớ chỉ mới hơn 80 tí xíu... Ấy là tớ buồn tớ nói vậy thôi, chứ tớ biết đâu thể bắt ai đó nhớ hoặc quên. Bạn cũng thế. Đâu thể bắt bạn quên bà tớ.
Hôm nay, tớ viết thư cho bạn để nói với bạn rằng bà tớ đã tạm biệt bạn. Bạn sẽ đi tiếp con đường của mình, nhưng con đường đó sẽ chẳng còn bà tớ nữa. Chắc bà tớ chẳng chúc bạn đi vui vẻ trên con đường của bạn đâu... vì bạn đã lấy nhiều thứ yêu quý của bà. Tớ nghĩ ai cũng thế, lúc nhỏ sẽ cứ thích được lớn nhanh theo bước bạn nhưng tại bạn bước nhanh quá. Ai cũng phải mệt, cũng phải mỏi chân, họ bắt đầu chậm bước trong khi bạn cứ vụt qua mặt, đến lúc không thể nữa thì đành dừng hẳn...
Tớ biết không ít dưới mười lần trong mỗi đời người thỉnh thoảng sẽ có những ước muốn, ước bạn quay lại, chậm lại... nhưng bạn đã đi và không bao giờ quay lại. Thế nên đã có rất nhiều luyến tiếc bạn biết không? Tớ chẳng trách bạn đâu. Có ai đi mãi mà chẳng mệt. Tớ nghĩ có lẽ đôi khi bạn cũng mệt chút chút nhưng vì bạn là Thời gian nên bạn phải trôi...
Thôi, tớ ngưng viết đây, bạn trôi đi nhé...
Vài nét về blogger:
Wish I could fly - Vi Nguyen.