Lan Tử Viên
Có thể kể biết bao điều về chuỗi ngày yêu dấu xa xưa ấy. Những cơn gió đêm se lạnh, hơi mát tỏa bay trên phiến lá vừa chuyển sắc nâu già, quán cà phê nép bên hè phố, những vòng xe miên man khắp ngả đường...Vậy mà năm nay, tôi đã đón tháng mười không phải trong quán cà phê hè phố, không phải dưới những tán cây xôn xao gió hay hương hoa sữa nằng nặng sương. Tháng mười chờ tôi nơi vườn táo.
Đó là một ngày thứ bảy đẹp trời. Cô Dominique lái xe đưa chúng tôi về thăm nhà em gái ở Serres - vùng quê nhỏ thuộc Hautes Alpes, miền Nam nước Pháp, cách Marseille 2 giờ 30 phút đi ô tô. Serres là một thị trấn đáng yêu, có cây cầu cổ bắc ngang con suối dài trong vắt, những dãy núi đá vôi sần sùi in lên bầu trời viền trắng mờ lỗ chỗ, ngôi nhà nhỏ trên đồi lùi sau thềm tam cấp nở đầy hoa mùa thu.
Buổi sáng, cô Josette dẫn chúng tôi đi chợ. Đó là chợ đồ cũ, nơi các gia đình trong vùng mang đồ đạc thừa ra bán. Có thể bắt gặp ở đây đủ loại hàng hóa: quần, áo, giày, sách đến những chiếc ghế xoay, dàn loa hoặc đơn giản chỉ là hộp mứt được làm từ cây trái vườn nhà. Nếu chịu khó quan sát, bạn có thể tìm thấy những món đồ thú vị. Ví như chiếc máy ảnh cơ được sản xuất vào thập niên 30, máy hát cổ phát ra âm thanh rè rè khàn đục hay một thỏi son cao cấp cũ rích...
![]() |
Mặt tiền nhà thờ treo 2 đèn lồng hoa trông như đôi mắt. |
Như nhiều miền quê khác của Pháp, thị trấn Serres nhỏ nhắn, sạch sẽ và đầy hoa. Ngoài những bó hoa tươi bày trong thùng xốp dọc vỉa hè, người ta còn khéo léo treo chúng lên những cột đèn làm thành dãy "đèn hoa" duyên dáng. Ngay bên rìa phố, phía sau bức tượng nữ thần, có đặt một xe hoa đang nở bung dưới nắng, trông vui vẻ và rạng rỡ vô cùng. Khách du lịch có thể dễ dàng bắt gặp những con hẻm xíu xiu với balcon nhà ai lấp ló dàn hoa xinh, mặt tiền nhà thờ cổ cũng treo hai đèn lồng kết hoa đung đưa trong gió như đôi mắt tròn vo lém lỉnh. Từng đôi bạn trẻ đạp xe thong dong trên phố tận hưởng ánh nắng ấm áp đầu thu và mùi hương trong lành tỏa ra từ ngọn đồi, khe suối, từ không khí êm đềm bình lặng của miền quê Địa Trung Hải.
Tôi nhớ những ngày tháng mười, dịp cuối tuần tranh thủ về nhà bạn thân ở Hải Phòng chơi, được bạn dẫn đi chợ buổi sáng. Chao ơi! Khắp chợ bày bán những mẹt táo tròn căng, vỏ hồng hào tỏa mùi thơm phưng phức dễ chịu. Tôi vốn thích táo, vị ngọt nhẹ, hương thanh thanh dịu dàng đọng trên đầu ngón tay mãi không tan. Mỗi tội ăn táo ở nhà cứ lo nơm nớp cho cái dạ dày, nhỡ ăn phải đồ Tàu tẩm chất bảo quản thì "tèo".
Vườn táo của Serres nằm bên đại lộ, cạnh dòng sông Buech mềm mại, uốn khúc dưới chân đồi. Bạn nghĩ cây táo trông như thế nào? Tôi từng tưởng tượng một cây táo đại thụ nằm sâu trong rừng, đám lá cành sum suê treo lủng lẳng đầy quả chín mọng, thơm tho. Ấy vậy mà táo vùng Serres chỉ là những thân cây thấp, mảnh dẻ và xanh ngắt, miên man chạy dọc cánh đồng.
Sau khi hỏi người chủ vườn, chúng tôi được hái táo miễn phí. Táo Serres chia làm ba loại: táo xanh giòn và ngọt, khi chín chuyển sang màu vàng (Ăn táo xanh rất ngon nhưng bạn sẽ bị đau bụng đấy); táo đỏ cũng có vị ấy mà thơm hơn (Bạn có thể ăn quả táo đỏ bé tý cũng được vì nó là quả chín); và một loại táo dầy có lớp vỏ bóng cứng, chua chua, thường dành để làm mứt. Khi hái táo, tôi không khỏi thích thú thấy mình trải qua cảm giác của Tôn Ngộ Không lạc vườn đào.
Trong ánh nắng nhạt của buổi chiều, những chùm táo lắc lư trên cây, quả đỏ mọng thủng lỗ chỗ vì bị chim ăn, quả chín già rụng xuống gốc tràn đầy nuối tiếc, lẩn khuất trong bụi cỏ là những bông bồ công anh lạc mùa thưa thớt. Chẳng biết những ngày này bạn tôi còn đi chợ, lựa những quả táo giòn ngọt ngọt có mùi thơm dịu dàng rất lâu? Chẳng biết bạn có nhắc tên tôi trong tháng mười mùa táo chín?
Chúng tôi trở về nhà rất muộn. Ngồi trên xe, vừa nghe radio, vừa lim dim mắt vì cơn buồn ngủ, nhớ lại cảm giác ngọt ngào về thị trấn Serres đầy hoa, những ngọn đồi thấp, dòng sông trong lành và vườn táo thơm. Cái cảm giác ấy cứ lẩn khuất trong mắt, trong tóc, trong hơi thở và trên làn da tái xanh, mãi không chịu tan...
Vài nét về blogger:
Bài đã đăng: Mở cánh cửa mùa thu.