Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Người ta quanh quẩn
Với mớ bòng bong không lối thoát
Trần tục giữa cơm áo gạo tiền
Về vội vã trong căn gác nhỏ
Nhấm vài giọt sầu rồi tự thấy chơi vơi.
Em ở hiên nhà dàn trải nỗi buồn
Chờ cơn nắng sớm
Đến hong khô tất cả
Giữ chặt dịu dàng kỷ niệm
Phó mặc những khen chê.
Người ta bảo em mạo danh kẻ thơ ca
Chờ nghe câu kinh sám hối và lời giải thích
Sao em cứ cười ngất ngây như lũ trẻ
Hồn nhiên gieo vần thơ gửi lên bầu trời trầm mặc.
Ảnh: Khểnh. |
Nơi này ngó thấy
Một dòng sông lay láng
Chảy dâng đầy miền xúc cảm
Cứ độ mỗi mùa thương nhớ đi qua
Em hứng trọn tưới tắm lên tâm hồn bé mọn
Kết thân cùng bạn bè và ngôn ngữ du c.
Tháng bảy, cho những kẻ gói ghém nụ cười
Quăng vội vào thinh không
Vũ trụ dang tay đón chờ
Trả cho em hạt mầm mới mai sẽ lại... vun trồng
Cây tình yêu khát vọng
Đọng duới miền ký ức của những con người
Sống chỉ để... yêu nhau!
Vài nét về blogger:
Viết tặng những người bạn như món quà tiễn đưa năm cũ. Chào đón năm mới Cỏ Dại xin chúc người người nhà nhà ấm êm với bao điều an vui và hạnh phúc!
Bài đã đăng: Có một mùa đông ở nơi xa; Chào tháng 12; Học cách im lặng; Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây;Mênh mông nỗi nhớ; Viết cho tình bạn, Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng;Đông thêm áo, ngày thêm yêu; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh;Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý, Có một chiều, Nỗi buồn sẽ qua.