Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Từng ngày tháng của nhạt phai
Như con chim sâu bỏ tổ
Anh thì quá xa làm sao nghe hơi thở
Nơi này, em ngân nga câu hát
Nửa vui buồn bất chợt
Lòng gác chật như sự bức bối của thời gian.
Tháng ba trời hanh vàng từng cơn nhung nhớ
Xe lam chở những hành khách cuối
Vội vã lướt nhanh, ngã tư không phanh còi
Giật mình, em lạc lõng xứ người hay yếu đuối riêng em?
Ảnh: Cỏ Dại. |
Ngày mai rời phố cổ
Đám cỏ xanh vẫn chịu trận bụi đường
Chờ mùa thu chở những cơn gió mới
Miên man tình tự vỗ về
Sửa soạn vài thứ bất lực
Thay áo mới đón nắng hồn ấm áp.
Và em, sẽ lại vui như trẻ nhỏ
Lang thang góp nhặt những điều tươi tắn
Gửi hết vào kho ký ức lung linh
Mang tặng người thương không một chút đắn đo
Không điều kiện dài ngắn
Hạnh phúc đó sẽ lan qua trái tim ấm nóng.
Ngày sẽ phục sinh những nụ hoa trên cành
Lấp lánh ánh vàng... thỏa khát chờ mong.
Vài nét về tác giả:
Viết tặng những người bạn và Bagan - Thành phố cổ Myanmar - Cỏ Dại.
Bài đã đăng: Có một mùa đông ở nơi xa; Chào tháng 12; Học cách im lặng; Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây;Mênh mông nỗi nhớ; Viết cho tình bạn, Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng;Đông thêm áo, ngày thêm yêu; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh;Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý, Có một chiều, Tự khúc tháng năm, Cạn, Lãng đãng Đà Lạt, Học cách yêu thương.