Lần đầu tiên gặp anh, em đâu ngờ rằng anh chính là người em sẽ yêu, và anh cũng vậy em biết lần đầu xuất hiện trước anh em thật ngớ ngẩn phải không anh. Nhưng không biết từ lúc nào tình cảm đã nảy sinh giữa chúng mình.
Khi em cảm thấy hạnh phúc nhất vì tình yêu anh dành cho em cũng là những giây phút em thấy tội lỗi nhất. Nếu yêu một người mà khổ sở thế này thì em thà rằng suốt đời này không yêu ai cả nhưng em không thể làm vậy từ khi em nhận ra rằng mình đã yêu anh.
Yêu anh và được anh yêu, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em nhưng khi ngưòi phụ nữ ấy xuất hiện-người phụ nữ ấy mới thực sự là người mà anh sẽ gắn bó suốt đời. Ai bảo rằng tình yêu là không có tội-em từng tin vào điều đó nhưng giờ thì em nhận ra rằng tình yêu của chúng mình là tội lỗi. Anh cảm thấy nuối tiếc ư? Tại sao anh không gặp em sớm hơn ư? Tất cả là số phận, anh cũng đã một thời yêu người phụ nữ đó và kết quả của tình yêu đó đã là một gia đình, em mới chính là kẻ phá dối. Chính em, chính em đã làm khổ người người đó.
Tiếp tục mối quan hệ này rồi sẽ đi tới đâu. Cho dù em có được anh nhưng cả đời này em vẫn sẽ bị ám ảnh bởi mình là kẻ cướp chồng người khác. Hạnh phúc có được khi phải đánh đổi với người khác em thực sự không muốn. Vì vậy, khi đã không còn can đảm để đón nhận tình yêu của anh nữa, em muốn ra đi.
Anh đừng tìm em, rồi anh sẽ quên em, anh sẽ tìm lại được hạnh phúc trong ngôi nhà đó. Em cũng vậy, cũng phải quên anh để đón nhận tình yêu mới,tất cả rồi sẽ qua phải không anh. Đôi khi em tự hỏi tình yêu là gì nhỉ nhưng nhiều lúc em lại nghĩ với chúng ta tình yêu cũng chẳng là gì cả. Làm sao người ta có thể bất chấp tất cả chỉ vì tình yêu của mình, chúng ta còn trách nhiệm nữa phải không anh, trách nhiệm- phải đôi lúc nó còn lớn hơn tình yêu rất nhiều.
Hãy tha thứ cho em vì đã không thể làm gì hơn cho tình yêu của chúng mình. Anh đừng buồn và đừng giận em. Anh hãy hiểu là khi quyết định ra đi, em đã đau khổ biết nhường nào.
Giờ này ngồi viết cho anh đây mà lòng em nặng trĩu, cảm giác mất anh thật trống trải. Em vẫn chưa tin là mình đã mất nhau. Ai bảo em là người đến sau, chả có gì phải hờn trách phải không anh. Tình yêu em dành cho anh, em sẽ kìm nén, em phải quên anh, phải quên anh thôi.
Trần Phương Trang