Em viết ra tâm sự của mình với hy vọng mong manh rằng anh có thể đọc được nó. Nhưng thật sự có những điều không thể không nói ra. Thà rằng anh không có tình cảm gì với em thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng đằng này anh nói rằng anh thích em nhưng lại sợ sau này sẽ làm em đau khổ. Thích mà vì sợ nỗi đau cũ nên không còn tin vào tình yêu, thích mà không dám vượt qua khó khăn để tiến xa hơn mức tình bạn.
Anh còn nói một người con gái tốt như em xứng đáng gặp người tốt hơn anh. Nhưng biết làm sao khi em cứ muốn bên một người như anh? Vậy thì anh đừng yêu ai nữa cứ sống như vậy đi. Em biết đây chỉ là những lời ngụy biện. Nhưng không hiểu vì sao em lại muốn tin những lời như vậy...
Em suy nghĩ đơn giản hơn anh rất nhiều. Nếu thích thì đến với nhau, không thích thì chỉ nên làm bạn. Nhưng anh thì khác. Câu trả lời của anh cũng thật lạ "Anh thích em nhưng mà tại vì, bởi vì…..". Vậy anh đâu có tình cảm gì với em, chỉ là lời giải thích làm cho anh tốt hơn. Yêu thì yêu thôi, em không bao giờ nghĩ tới một ngày anh làm em buồn, một ngày mình chia tay. Em chỉ nghĩ hạnh phúc là sống và làm tất cả cho ngày hôm nay. Em không bao giờ nghĩ đến một tương lai xa xôi như vậy. Đó không phải là tình yêu gì hết, đó chỉ là sự chứng tỏ bản chất của một người đàn ông. Nó là lời giải thích rất phổ biến của rất nhiều người. Bây giờ đây, em mới nhận ra hóa ra đó không phải là tình yêu, chỉ là vài giây phút anh ở bên em mà thôi.
Thứ tình cảm ấy chỉ là...
Nếu từ đầu anh đã nghĩ vậy thì đừng quan tâm em, đừng có những hành động, lời nói khiến em hiểu lầm. Lúc gặp anh, em chỉ muốn nói cho anh hết những gì m nghĩ nhưng nhìn khuôn mặt, lời nói của anh, em lại không thể, em lại yếu lòng. Mọi lời nói của em đều không thể trả lời lại ngôn từ vốn rất nhuần nhuyễn của anh. Anh làm em không thể nói gì được, chỉ có thể ngồi nghe anh nói rồi mỉm cười. Cười vì sự ngu ngốc của mình. Anh thật sự biết cách làm người khác yên lặng và bất ngờ. Tại sao em có thể tin một người như vậy? Nó giống như tất cả mọi chuyện đều do em làm nên, em suy diễn rồi tự làm khổ mình. Nếu có thể anh hãy nhớ lại những gì mình đã từng làm, từng nói đi. Nhưng đối với em, nếu chỉ là bạn thì không thể có những hành động, lời nói đó. Hay anh nghĩ em cũng giống như những cô gái khác, những cô gái anh đã từng quen?
Em đã quá cả tin và nghĩ mọi thứ đơn giản. Nhiều người đã nói về anh nhưng em đã không tin. Em cho rằng họ không hiểu rõ về anh nhưng thật sự đúng như người ta nói, chỉ có em là ngu ngốc. Nếu em không hỏi rõ ràng thì có chắc anh sẽ nói lên tất cả không hay lại tiếp tục lừa dối em. Em thật sự đã tốn thời gian, tình cảm và sự chờ đợi chỉ để biết một điều mà từ đầu mình đã hình dung ra được. Chỉ vì em ngu ngốc nên mới đâm đầu vào. Dù vậy nhưng khi nó tới, em vẫn thấy bàng hoàng.
Đây không phải là lời trách móc hay oán hận của em mà chỉ là những điều em không thể thốt ra được vào lúc đó. Thật ra anh cũng có những ưu điểm mà những người khác không có được nhưng nó không đủ để làm người khác hạnh phúc. Thật ra làm bạn với anh cũng rất vui nhưng em không thể sau những chuyện đã xảy ra. Anh có thể nói em suy nghĩ nhiều hay thế nào cũng được nhưng cũng cảm ơn anh vì đã cho em những giây phút vui vẻ. Nhờ anh, em cũng đã hiểu được nhiều điều, thay đổi được suy nghĩ của mình. Đây thật sự là bài học "khó quên" để tạm biệt cái tuổi 20 dại dột này.
Em không phải vì đau buồn hay yêu anh nhiều đến mức phải đau khổ như vậy nhưng em có cảm giác mình là một trò chơi cho người khác. Nghĩ tới những hành động lời nói đó mới làm em tức giận, đau khổ hơn là cái cách anh từ chối em. Anh đừng đánh giá mình cao như vậy. Em không phải là loại người yếu đuối như anh nghĩ. Vì còn nhiều mối liên hệ nên anh và em hay gặp mặt nhau. Em cố tỏ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, em che giấu bằng những nụ cười. Nhưng tại sao khi đã vạch rõ giới hạn cho nhau mà anh cứ có những hành động quan tâm em? Anh có biết như vậy còn làm em tổn thương hơn là anh cứ im lặng và quên em đi. Tháng 2 tới anh sẽ đi du học. Em thật sự vừa vui lại vừa buồn. Nhưng em mong một năm tới sẽ là thời gian để hai đứa trưởng thành hơn, để em quên được anh.
Cả anh và em đều là người có lỗi trong chuyện này nên em chỉ có thể tự trách mình thôi. Và có lẽ thứ em nhớ nhất trong khoảng thời gian đó chính là thứ tình cảm vừa nảy mầm đã bị anh kết thúc chỉ với một lời nói. Thời gian thì vẫn trôi, em rồi cũng sẽ quên được anh. Em thật sự không ghét anh tới mức không muốn gặp lại như anh nói. Em đâu phải là con người yếu đuối, ích kỉ đến mức đó. Em vẫn muốn biết tin tức về anh và cũng muốn chúc anh tìm được người thích hợp. Nhưng em biết anh sẽ không suy nghĩ như em vì em chỉ là một cơn gió thoáng qua trong anh mà thôi.
Ty ty