Mình đang rất buồn. Bởi mình nhận ra những gì mình hình dung và suy nghĩ lâu nay về một tình yêu âm thầm của người ta dành cho mình chỉ là ảo tưởng mà thôi. Mình có xinh đẹp hay có gì hấp dẫn đâu mà người ta thích chứ. Sao lâu nay mình cứ huyễn hoặc về bản thân mình như thế. Chỉ một chút quan tâm của bạn bè dành cho nhau thôi. Vậy mà mình đã ảo tưởng đó là một tình yêu đẹp rồi, tình yêu giữa hoàng tử đẹp trai, thần tượng của bao cô gái với một cô nàng không đẹp, vụng về. Chao ôi!
Một thời gian dài mình chìm đắm trong tình yêu ầm thầm nhưng rất mãnh liệt. Và mình tưởng người ta cũng thích mình mà không dám nói vì mình thấy người ta luôn quan tâm mình. Đôi khi, mình cũng có ý nghĩ tạo cơ hội riêng tư cho người ta tỏ bày tình cảm nhưng mình không thể. Và đã gần ba năm rồi mình trộm nhớ người ta, nhiều lúc nhớ đến phát khóc.
Yêu người ta nhiều như thế đấy nhưng mình không thể thổ lộ tình cảm được. Mỗi khi gặp nhau dù trong lòng rất thổn thức nhưng mình không được thể hiện tình cảm ngọt ngào. Mình sợ mọi người biết tình cảm thật của mình, sợ cả người ta. Phải, mình không thể để ai biết tình cảm đó được vì đó là tình cảm tội lỗi, xã hội không cho phép, luân thường đạo lý không cho phép.
Ngày hôm qua, một ngày quan trọng trong cuộc đời của người ta. Mình đã nhận ra mình chẳng có ý nghĩa lớn trong cuộc đời người ta. Mình nhận ra những gì mình suy nghĩ lâu nay chỉ là ảo tưởng viễn vông và có phần bệnh hoạn của mình thôi. Mình muốn khóc thật to mà không thể. Mình thấy thương cho bản thân mình bởi vì đã ba năm mình thầm thương trộm nhớ đơn phương, làm gì, đi đâu cũng nghĩ đến người ta mà người ta thì không thế.
Bây giờ mình vẫn nhớ và nghĩ đến người ta nhiều lắm. Nhưng mình muốn người ta đi hẳn khỏi cuộc đời của mình, mình không muốn gặp người ta nữa vì cứ gặp nhau thì mình không thể quên người ta được. Rồi mình sẽ còn phải chịu nhiều khổ ải âm thầm, những nhung nhớ gặm nhấm thời gian, sức khoẻ, công việc và bao nhiêu những thứ khác nữa. Mình muốn thoát khỏi tình trạng đó nhưng chẳng biết làm thế nào.
Bạn gái giấu tên