Tới xóm 7, thôn Phú Xuyên, xã Phú Châu, huyện Ba Vì, Hà Tây hỏi ông Lưu "Cận Thị", bà con hàng xóm đều bảo "Ông ấy chữa bệnh giỏi lắm" và nhiệt tình chỉ đến tận nơi.
Khi vào, "ông lang Lưu", râu tóc đã bạc đang ngồi thăm bệnh cho một cô bé học sinh. Ông vén mí mắt cô bé lên và phán: "Được, tiến triển tốt đấy. Chịu khó đắp thuốc vào, chỉ vài tuần nữa là khỏi". Sau đó, ông đọc các loại "thảo dược" cho cô bé tự ghi vào một tờ giấy học sinh nhỏ cắt sẵn trên bàn. Cô bé cầm tờ giấy xuống bếp đưa cho vợ ông Lưu để bốc thuốc. Trong gian bếp là các loại lá dân dã rất dễ kiếm như lá sung, lá vông, lá thầu dầu, lá phèn đen…
Các loại lá cây này được trồng ngay trong vườn nhà hoặc do con trai ông Lưu đi hái quanh làng. Bốc thuốc xong vợ ông Lưu dặn: "Phải giữ lá tươi thì đắp mới hiệu quả" và thu mỗi thang 20.000 - 30.000 đồng tuỳ theo mức độ bệnh.
Khách tới chữa bệnh được chia thành từng nhóm theo tuần đắp thuốc. Tuy nhiên, điều lạ là ông Lưu không hề ghi tên bệnh nhân và không có bất cứ sổ bệnh án hay giấy tờ theo dõi bệnh nào. Bệnh nhân tới thì tự ngồi xếp hàng, khi vào khám cứ nói số tuần đắp thuốc, rồi ông đọc đơn mới. Ông chỉ chữa cho những người bị cận nhẹ và không di truyền, song đó cũng chỉ là theo lời tự khai của bệnh nhân.
Ông Lưu không có dụng cụ đo đạc hay máy móc khám bệnh nào. Bệnh nhân tới đây từ khắp nơi: Hà Tây, Phú Thọ, Hà Nội, Tuyên Quang, Nam Định…
Một số người bị viêm, đau mắt cũng tới đây chữa. Đa số khách phương xa tìm tới chữa bệnh là do "tiếng lành đồn xa". Tuy nhiên, khi chúng tôi có ý tìm gặp một bệnh nhân đắp thuốc đã khỏi bệnh thì những người hàng xóm bảo: Quanh đây không có ai bị cận cả. Một giáo viên, là người cùng làng với ông Lưu có con cận 2 đi-ốp đã tới nhà ông Lưu, khám bệnh nhưng cô không cho đắp lá. Vì trước đó, cô đưa cháu đi khám ở Viện Mắt Trung ương, bác sĩ chẩn đoán khác với ý kiến mà ông Lưu đưa ra. Cô bảo: "Tôi nghe nói chỉ có phẫu thuật bằng tia laze mới khỏi hoàn toàn, chứ chưa biết ai đắp lá cây mà khỏi. Tôi còn biết mấy người đắp thuốc chỗ ông Lưu lúc đầu bảo đỡ nhưng sau đó đi khám mới biết là cận nặng hơn".
Tìm về Phú Thọ gặp anh Trần Minh Phú, ở khu 3, xã Xuân Lộc, huyện Thanh Thủy, có con cận 3 đi-ốp đã đắp thuốc ông Lưu 11 tuần nhưng bệnh không hề giảm. Anh Phú bức xúc: "Sau tuần đầu đắp thuốc, ông bảo cháu nó đắp 8 tuần là khỏi. Nhưng sau 11 tuần, thấy không ổn, tôi đưa cháu đi khám mắt ở thành phố Việt Trì mới biết cháu bị tăng đi-ốp. Tôi đã mua kính mới cho cháu và quyết không chữa trị linh tinh nữa".
Ông Lưu bảo ngày xưa ông đi bộ đội, may mắn gặp một bà lão người Nùng có tài chữa Cận Thị. Bà lão rất quý anh bộ đội Lưu nên trước khi qua đời đã nhận anh là "truyền nhân" duy nhất.
Năm 1971, ông Lưu xuất ngũ, nhưng cách đây 6 năm ông mới "hành nghề" khi tỷ lệ cận thị học đường tăng cao. Nhưng khi hỏi tới giấy phép hành nghề, ông lại lảng tránh. Một vị phụ huynh cho rằng, người ta vẫn kéo đến nhà ông Lưu chữa là vì "có bệnh thì vái tứ phương". Nếu chữa khỏi được thì quá tốt, còn không thì cách chữa này khá rẻ, các loại lá cây có vẻ vô hại. Tuy nhiên, với những bệnh nhân đã đắp thuốc tới 10 tuần thì phải tốn ít nhất là hơn 200.000 đồng. Hơn nữa, nước lá đắp trực tiếp chảy vào mắt khá xót, nhiều cháu bé chỉ đắp vài ngày đã phải "đầu hàng".
(Theo Công An Nhân Dân)