- Khoảng thời gian quá dài sau một sự đổ vỡ không êm ả, anh vẫn chưa thực sự tìm được người đàn bà cho mình để có một gia đình mới. Anh muốn nói gì về điều này?
- Thực ra thì mọi người hay suy diễn nhưng chuyện rất đơn giản. Tình yêu thời tuổi trẻ thiên về bản năng, yêu và tin chắc mình có thể sống với cô gái mà mình yêu cả đời nhưng càng thêm tuổi càng ngại hơn. Nhiều người hỏi có phải tôi tiếc thương quá khứ? Tiếc người cũ thì không, tôi chẳng đến nỗi dở hơi thế đâu. Tôi cũng chẳng có tiêu chuẩn cụ thể nào cho người đàn bà mà mình định chung sống. Suy nghĩ về một gia đình mới với những ổn định ư? Nói là không thì không đúng nhưng càng ngày tôi càng cảm giác vừa ngại vừa sợ vừa xa dần.
- Vậy anh sẽ công khai như thế nào với những người phụ nữ yêu anh sau Thanh Lam rằng anh sẽ không kết hôn với họ?
- Quan hệ tình cảm mà đặt trước giới hạn đó thì rất chán và không có sự tôn trọng. Thực ra tôi không thể hiện mình là người chỉ cần có tình cảm mà không cần gì nữa. Nhưng có quan hệ không thể đi xa hơn thì bằng cách này cách khác cũng cho người phụ nữ biết điều đó. Và đó cũng là sự đau khổ dằn vặt cho chính tôi chứ không sung sướng như mọi người tưởng tượng đâu.
![]() |
Nhạc sĩ Quốc Trung. |
- Một người đàn ông làm nghệ thuật đã bao hàm sự không thể rõ ràng ranh giới giữa lý trí và cảm xúc. Còn anh thì sao?
- Cũng thế cả thôi. Người ta có thể biết được mình làm gì trong công việc nhưng khó mà bắt đầu, khó mà kiểm soát được cuộc sống, gia đình - tình yêu. Tôi sống với hai đứa bé con tôi mãi, rồi như trở thành thói quen, sống một mình lại thích.
Tôi biết có những người phụ nữ yêu tôi thật lòng, có nhiều tình cảm với tôi thì bao giờ cũng hướng đến chuyện hôn nhân. Có trường hợp thì tôi trả lời, có trường hợp tôi phải lẩn tránh. Cũng có thể là do tôi yêu chưa đủ đến mức độ sẵn sàng hy sinh tất cả mọi thứ. Nhưng cũng có người phụ nữ tôi rất yêu, dù vậy để dẫn đến một gia đình lại quá nhiều vật cản nên tôi không dám đánh đổi.
- Vậy thì người đàn ông lý trí và cảm xúc Quốc Trung - người đàn ông yêu nhiều mà trước hôn nhân thì luôn ngập ngừng, suy tính... đã lựa chọn Thanh Lam ngày xưa vì sao?
- Nói là lựa chọn thì không đúng vì lựa chọn thì phải có nhiều người, rồi "giữa đám đông chọn lấy một người". Tôi và Lam gắn kết qua công việc rồi yêu nhau 6-7 năm, gắn kết tương đối sâu. Với Thanh Lam, thực ra tôi chưa bao giờ có cảm giác không nắm bắt được người đàn bà ấy. Trong suốt quãng thời gian chung sống tôi đã luôn cảm thấy mình đi đúng hướng và cuộc sống rất êm đẹp.
Khi ấy trẻ và có thể cả hai cùng cảm thấy không thể thiếu được nhau, không thể rời nhau. Để rồi sau này tôi mới hiểu cuộc sống không chỉ có bản năng mà cần sự hiểu biết và rất nhiều yếu tố khác nữa. Dù khi nhận ra điều đó thì người đàn bà ấy đã không còn là của mình.
- Cho đến khi anh đứng trước một sự đổ vỡ mà mình không phải là người được quyền chủ động, khi Thanh Lam quyết định ra khỏi cuộc sống của anh, cảm giác của anh thế nào?
- Tất nhiên là sau khi chia tay thì tôi bị sốc và cảm giác đó cũng kéo dài tương đối. Không chỉ sốc cho chính bản thân mình, nó để lại hậu quả lâu dài vì mình sống với hai đứa con. Một gia đình vắng bóng một người đàn bà là sự thiếu cân bằng hiển hiện. Có thể nói, tôi và hai con tôi khi mất Lam là vấp vào một khoảng chống chếnh không chỉ được đo bằng thời gian và cảm giác.
-Mãi đến tận sau này, mọi người nhận thấy anh đã không tha thứ cho Thanh Lam điều đó. Còn thật sự anh nghĩ về Thanh Lam thế nào?
- Tôi đâu có oán giận Thanh Lam. Mà có gì để tha thứ? Người ta phải làm gì sai thì mình mới cho mình quyền lựa chọn tha thứ hay không chứ? Nhưng tôi đã tự nhận cái sai đó về mình và thấy dễ dàng hơn. Tôi không dằn vặt theo kiểu tại sao người ta lại làm thế. Tôi cho rằng người đàn bà mình yêu ra đi thì lỗi đó là của mình.
- Nhưng sự bình thản và cách lựa chọn cuộc sống độc thân đến tận bây giờ của anh, sẽ còn hơn là một trách cứ đấy, anh thấy sao?
- Quan điểm của tôi là nếu mình không bình thản để hiểu thì mình sẽ dễ rơi vào trạng thái thù ghét, bức xúc. Tôi sẽ không đặt mình vào địa vị người ta vì đơn giản là họ không thể suy nghĩ giống mình. Mà càng cố gắng tránh thù ghét bao nhiêu thì mình càng dễ sống bấy nhiêu.
- Rồi thì bỗng ầm ĩ đồn đại quan hệ anh với Hồng Nhung. Mối quan hệ này thậm chí đã làm tổn thương tình bạn từ thuở thiếu thời của Lam và Nhung. Anh muốn nói gì về điều này?
- Để thanh minh thì tôi không có nhu cầu. Nói thẳng ra ở khía cạnh đàn ông, Hồng Nhung không phải là tuýp người tôi thích. Càng không phải là người để tôi cần mà gây dựng sự nghiệp hay tiếng tăm. Có thể ngược lại Nhung cũng không cần tôi như một người đàn ông. Nhưng đúng vào thời điểm đó, nghĩa là khoảng 1 năm sau khi chia tay Lam thì tôi bắt đầu làm việc với Nhung.
Công bằng mà nói đó là một công việc cho tôi hứng thú. Mâu thuẫn giữa hai cô thì tôi không biết. Và nếu có mâu thuẫn thì chắc chắn không phải do tôi. Còn sự kết hợp làm việc thì do tôi tự do và người ta muốn cộng tác với tôi. Và thực lòng tôi biết ơn Nhung vì khi đang buồn chán thì lời đề nghị của Nhung cho tôi cảm hứng sáng tạo rất nhiều.
- Quay trở lại chuyện đổ vỡ, nhiều người cho rằng sự phản bội của đàn bà thường dễ được tha thứ hơn đàn ông bởi lẽ nói như W. Shakespeare thì "nhẹ dạ đích thực tên mi là đàn bà". Anh nghĩ sao?
- Mỗi phái đều tự tìm cho mình một sự biện hộ. Tôi có thể nhân danh đàn ông mà nói rằng sự phản bội của đàn ông mang tính chất ham của lạ hoặc chỉ là sex nhất thời chứ anh ta không bao giờ bỏ gia đình. Đàn bà thì đã phản bội là không đủ tỉnh táo để giữ gia đình. Nhưng đó cũng chỉ là một sự biện hộ. Còn sự phản bội nào cũng có bản chất giống nhau và chỉ được tha thứ khi điều đó không phải là thói quen hay bản chất.
- Quốc Trung bây giờ cảm giác về Thanh Lam có gì khác với Quốc Trung ngày xưa?
- Thực ra thì vẫn thế, tôi có thể nói là một trong những người biết rõ nhất về khả năng của Thanh Lam. Biết rõ cô ấy có gì mạnh và yếu. Còn trong cuộc sống thì nhu cầu tình cảm thay đổi theo thời gian rất nhiều. Thời trẻ tôi luôn luôn tìm cách hấp dẫn được các cô gái, để cô này thích mình cô kia thích mình, còn bây giờ với tôi quan trọng là mình có cảm thấy thích cô ấy hay không, và điều đó quan trọng hơn là được cô ấy thích.
- Nhưng nếu các con anh xin anh một yêu cầu, đó là bố Trung và mẹ Lam về chung sống với nhau thì anh tính sao?
- Thực ra thì không hòa hợp được, có nhiều khi có thể sống với nhau đến già để giữ gìn gia đình cho những đứa trẻ con. Nhưng với tôi thì nếu cuộc sống không vui vẻ thực sự thì khó mà có thể kéo dài sự chung sống được bao lâu. Tôi cũng đã mệt mỏi, càng nhiều tham vọng càng mệt mỏi. Đàn ông ai chẳng vậy, đàn ông độc thân hai con như tôi thì càng mệt mỏi hơn.
- Anh là người có thực tài, chẳng ai phủ nhận điều đó. Nhưng thực tế cho thấy trong cuộc chơi nghệ thuật của mình, anh đang hành xử như một lãn ông, vì sao vậy?
- Thực ra người ta cần biết mình làm được cái gì, hoặc là quá tham vọng nên overload (quá sức) với tham vọng của mình. Tôi có nhiều ước mơ nhưng không nhiều tham vọng. Tôi chỉ muốn được sáng tạo, tôi tự biết được bản thân mình làm được cái gì cũng như biết khán giả của mình là ai.
Còn công việc, nếu nói tôi làm việc như lãng tử và lười thì không đúng đâu. Vì mọi người từng làm việc với tôi sẽ biết, gần như chưa có ai theo được cường độ làm việc của tôi. Từ những show xưa kia của Lam như Cho em một ngày. Nhưng tôi chẳng cày như trâu như chó làm gì, có lẽ mọi người thấy tôi có phong thái nhàn tản, nên nghĩ vậy chăng. Tôi thích một ban nhạc mà những nhạc công chơi đàn tự do thoải mái, có thể cười, có thể thư giãn nhiều. Để sống, tôi cũng chọn điều đó.
- Trong mắt vợ cũ của anh, anh cũng đích thực là một nhạc sĩ lười đấy, cảm giác của anh thế nào?
- Cô ấy nói với báo chí như vậy đó. (Cười nhẹ) Có lẽ cô ấy nghĩ tôi nên làm nhiều hơn để có thể nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng tôi nghĩ có hai mặt. Nếu tôi làm nhiều hơn thì có lẽ bây giờ y như một ông thợ. Tôi từng làm hợp đồng với một hãng nước ngoài để mỗi tháng sản xuất 2 album rồi chính tôi tôi cũng vỡ nợ với người ta và điều đó chưa hẳn là tốt. Trong một trường nghệ thuật chuyện nghiệp ở nước ngoài, họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc làm các dự án "ngon, bổ, rẻ" như VN đang làm.
- "Đường xa vạn dặm" được báo chí ca ngợi như một thể nghiệm world music của nhạc sĩ Quốc Trung, và chờ đợi một trào lưu hay ít ra là những tác phẩm kế tiếp của anh... nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy gì đáng kể. Anh giải thích sao đây?
- Thực ra tôi không chọn world music. Vô tình làm rồi thấy mọi người gán cho dòng nhạc mà tôi thực hiện với Đường xa vạn dặm là world music. Nhưng thực chất đó là nhạc điện tử chứ không mang âm hưởng dân gian nhiều. Thuật ngữ world music không đúng với nhạc của tôi. Sau Đường xa vạn dặm thì cũng đang có nhiều dự án lắm. Như làm nhạc cho các phim truyện nhựa, các show thời trang... nhưng chắc là từ giờ đến cuối năm sẽ ra một dự án âm nhạc cho riêng tôi với album và show diễn riêng.
- Anh nghĩ sao về dòng nhạc hàn lâm ở VN?
- Đó là một cái càng đau đầu hơn. Ở VN người ta đi xem âm nhạc, người ta mất đi cái cảm giác nghe hòa nhạc mà chỉ mang tính chất xem liveshow. Hòa nhạc trên thế giới có rất nhiều thứ như jazz, world music... đời sống âm nhạc có rất nhiều thể hiện lại khác nhau. Diễn ở nước ngoài đơn giản lắm, ánh sáng cũng không phải quá hoành tráng như ở VN, rồi khán giả cứ phải thật đông thì mới là thành công. Chương trình nào cũng phải sân Quân khu 7, Lan Anh hay sân vận động mới hoành tráng. Thực ra tôi nghĩ đó là do sự nghèo nàn về bản chất của âm nhạc VN nên mới phải mượn hình thức để thể hiện như vậy.
![]() |
Quốc Trung và con gái. |
- Nhưng thực ra trong bất kỳ ngành nghệ thuật nào cũng sẽ có rất nhiều phong cách, khuynh hướng khác nhau. Sao anh không nghĩ hiện trạng âm nhạc ở VN đang là một khuynh hướng?
- Nhưng tôi muốn nhìn thấy sự chuyên nghiệp. Có nghĩa là gì, anh có thể diễn cho nhiều người nhưng quan trọng mỗi thể loại có một đối tượng khán giả khác nhau. VN mắc bệnh hoành tráng, người ta không biết tạo ra những khán giả của mình. Những người làm âm nhạc VN đa số không hình dung và không tập trung vào đối tượng khán giả riêng.
Tôi bật cười khi những người làm nhạc jazz mong có nhiều khán giả hơn, ông làm nhạc thể nghiệm lại hùng hổ tuyên bố tôi đi trước thời đại, không cần ai hiểu. Âm nhạc thể nghiệm mà không tổ chức đúng nơi, không mời đúng đối tượng khán giả, thì không thể nào đòi hỏi khán giả hiểu mình.
Khi khán giả không hiểu thì hãy trách mình không đủ tài năng cho khán giả hiểu chứ đừng nói khán giả có lỗi. Sự thiếu chuyên nghiệp ở chỗ tất cả những show diễn hoành tráng của VN đến bây giờ vẫn không khác gì các chương trình ca nhạc cách đây 20 năm và y như một nồi lẩu.
Bạn thích Thanh Lam nhưng sẽ phải nghe thêm Mỹ Linh hay ngược lại. Ở VN, nghệ thuật cứ như chiều nhiều người nhưng thực ra lại không chiều ai cả. Cứ sợ sự đơn điệu nếu theo một thể loại hấp dẫn nên cứ phải bày hết ra. Và hiện tại, âm nhạc đang chậm hơn người nghe, người là quản lý âm nhạc chậm hơn người làm âm nhạc. Mọi người cứ luẩn quẩn loanh quanh như thế thì làm sao hoạch định được một nền âm nhạc chuyên nghiệp và văn minh?
(Theo Thanh Niên Tuần San)