Anh và em chia tay lần này không phải lần đầu, mà là lần thứ hai. Em còn nhớ rõ lắm, cách đây 5 năm, anh nói lời chia tay với em vì chuyện gia đình. Em đã chờ đợi anh và cuối cùng anh cũng hiểu và yêu em sau gần 8 tháng chờ đợi. Em đã nghĩ rằng chuyện đó sẽ không xảy ra với em lần nữa. Nhưng đúng là mọi chuyện không bao giờ như em mong muốn. Em biết anh đã đau lòng như thế nào vì chuyện đổ vỡ của ba mẹ. Và em từng hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ làm anh bị tổn thương vì chuyện tình cảm và sẽ cùng anh xây dựng một gia đình thật sự hạnh phúc. Nhưng em chỉ có thể thực hiện được một nửa lời hứa đó thôi vì anh đã rời xa em để đến bên một người khác. Khi nghe anh nói “mình tạm thời chia tay nhau một thời gian để xem xét lại tình cảm của nhau để xem anh và em có thực sự cần nhau không”.
Hơn 4 năm chưa đủ hay sao mà còn cần thời gian để suy nghĩ chứ? Em đã tin rằng anh như vậy vì chuyện gia đình chứ không phải vì lí do nào khác, vì anh sợ. Và em đã tìm đủ mọi lí do để biện minh cho việc làm đó của anh. Nhưng giờ đây em mới thấy mình thật ngu ngốc khi đã nghĩ tốt về anh. Trong khi em chờ đợi thì anh chỉ im lặng mà thôi, một sự im lặng đáng sợ.
Em muốn chính anh đã nói lời yêu em thì cũng chính anh nói ra lời chia vì em rất ghét sự im lặng. Và anh cũng đã nói với nhiều nhiều lí do lắm, “mình có duyên gặp mà không có nợ” (sao em ghét chữ DUYÊN-NỢ quá), vì khác tôn giáo, vì em không biết quan tâm đến gia đình anh (em cũng không biết quan tâm theo ý anh là phải sao nữa) nhiều nhiều lí do quá. Nhưng em chỉ cần quan tâm đến một lý do thôi, lí do mà chỉ khi em hỏi anh mới nói “anh đã mến một người”. Và anh đã so sánh em với người đó. “Người ta là người mạnh mẽ”, còn em là người yếu đuối sao? “Người ta luôn làm anh vui”, còn em làm anh thấy chán ngán và mệt mỏi sao? Giả sử em là người nói với anh những câu đó sau hơn 4 năm yêu nhau, anh sẽ cảm thấy thế nào. Lúc đó em chỉ biết rằng em đã quá ngu ngốc khi tin tưởng và chờ đợi anh trong hơn 3 tháng, chỉ để nghe những lời đau lòng như vậy. So sánh một người anh đã biết và yêu hơn 4 năm và một người anh chỉ quen đựợc khoảng 3 tháng có quá khập khiễng không anh?
Anh còn nói với em “em phải mạnh mẽ lên, để không có anh em vẫn sống được”, thật buồn cười, em vẫn sống đó thôi, vẫn sống mà không có anh bên cạnh. Người khác nói rằng lúc nào cũng thấy em vui. Anh thấy đấy, em đã làm được, sống vui vẻ hoặc ít nhất cũng không để người khác thấy mình buồn. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ, sự mạnh mẽ mà anh không baogiờ thấy được. Và em cũng cảm thấy mừng cho chính mình vì anh thay đổi khi anh và em chưa là gì của nhau. Và em cũng suy nghĩ về những cái em ĐƯỢC và MẤT khi yêu anh.Sau hơn 4 năm đó, em được nhiều lắm, sự chờ đợi, sự lạnh lung và im lặng của anh, nước mắt, nỗi đau vì đổ vỡ, và nhất là 1 bài học về sự “phản bội”. Và em đã mất gì, em chỉ mất một điều thôi, đó là NIỀM TIN vào tình yêu, chỉ vậy thôi. Em được nhiều hơn mất đúng không anh. Tình yêu cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chơi như người ta thường nói. Và cuộc chơi nào cũng có lúc phải kết thúc. Chúc anh luôn vui với cuộc chơi mới của mình!!!
Mashimaro