L.M
(Tặng C.L)
Có một buổi sớm mai đẹp trong lành đến kỳ lạ... chợt thấy trái tim rung động trước mọi cảnh vật, từ áng mây trắng bồng bềnh đến màu xanh trong ngắt bất tận của bầu trời, từ cánh hoa trong chậu vừa e ấp nở, đến chàng cỏ dại trong bồn rề rà uể oải. Từ nụ hoa xương rồng kênh kiệu đến cái anh Đại Tướng Quân trầm tính mà bao giờ cũng quyến rũ bởi sự bất cần... Với tất cả, em đều cảm thấy hình như chúng đang mặc chiếc áo khoác dễ thương... (hay là đôi mắt em đang đeo đôi kính với cái tròng bằng kính dễ thương nhỉ? Hihi)
Có một buổi sớm mai như hôm nay, đứng ở sân thượng để ngắm mọi cảnh vật, em thấy trái tim mình vẫn còn ngọt ngào những bồi hồi, ừm thì cái gì cũng phải có lý do, ừm thì tin nhắn đêm qua ấy - em biết rằng "lời trái tim... đã có người nghe".
Có một buổi sớm mai, chiếc chìa khóa vô hình và vạn năng lại một lần nữa mở toang nhiều tầng xúc cảm trong tiềm thức của em. Cứ ngỡ khi trái tim được lành lặn sau một khoảng thời gian thật dài bị tổn thương, cộng thêm khoảng thời gian được bình yên; trái tim dần cảm thấy tự tin với mọi xúc cảm, đôi lúc lại tự cao nghĩ rằng mình có thể điều khiển mọi cảm tình trở nên phẳng lặng như mặt biển lúc êm đềm... Có lẽ trái tim cần phải cảm nhận nhiều và nhiều hơn về biển, để có thể hiểu hơn nữa sức mạnh của thủy triều, và để có thể thấm hơn nữa những "bất ngờ" trong cuộc đời...
Anh bắt đầu đi vào tiềm thức của em qua những câu chuyện dí dỏm và ma giáo về anh. Em thấy mình cần cảnh giác với anh, vì không muốn mình có thể vô tình là tiêu điểm những trò đùa của anh. Ngán ngẩm với sự đời: càng canh phòng, càng cảnh giác và lại càng chú ý và rồi một ngày, em trở nên càng... nhớ anh. Thân hơn, anh lại thu hút em bởi sự xốc gai, thông minh và đôi lúc là những trò gian manh. Cái bản năng muốn chinh phục lại trỗi dậy trong em lúc nào không biết...
Thật nhu mì, trái tim em tạm chấp nhận dẹp bỏ những kiêu hãnh, tự ái, bất cần (có lẽ em đã trang bị tinh thần của một người lính - khi ra trận ắt phải bị thương) và rồi em đi vào ma trận biến dạng của những cảm xúc yêu thương: chợt vui-chợt buồn-chợt nhớ-chợt giận - chợt hờn - chợt tủi... cứ mãi lẩn quẩn. Em đã cho phép anh tạo ra quanh mình một thế giới nhuốm màu cô đơn. Khi anh và em thật gần: em cũng thấy cô đơn, khi anh không có bên cạnh: em cũng thấy cô đơn. Trong thế giới của mình: em đã cảm nhận cô đơn có đến cả nghìn phiên bản. Em đã nghiệm ra rằng: thật ra, đôi khi cô đơn cũng là hạnh phúc, mới đầu cảm thấy bức xúc, muốn có người để chia sẻ, nhưng dần dần lại cảm thấy tự do. Và có lẽ vì vậy, em muốn mình được thoát khỏi những cảm xúc về anh...
Ngỏ được tình cảm yêu thương của mình, em thấy: ừm, có điều gì đó lạ lắm trong trái tim mình. "Lời yêu" như hương của đóa hồng nhung đỏ thắm: nếu giữ cho riêng mình, nó là thứ hương thơm e ấp và quyến rũ để say lòng người; nếu được trao đi, nó là hương thơm nồng đợm và ngọt ngào, đa số là thích được một lúc. Và em còn biết, anh là người thích loại hương nào.
Những trải nghiệm của quá khứ đã kịp hình thành một lối đi để lý trí đi vào con tim em trong những quyết định của tình cảm. Tình yêu, làm trái tim rung động, giúp mỗi người thấy mình "sống" thật chứ không chỉ đơn giản là tồn tại. Nhưng khi lý trí lên tiếng nói với trái tim về chuyện thời gian đang trôi nhanh như tên bắn, về chuyện chúng ta là hai tính cách muốn chinh phục lẫn nhau chứ không phải là sự bổ sung cho nhau, về chuyện từ sâu thẳm trái tim mình, em luôn khao khát sự chân thành, dịu ngọt, yêu thương và chiều chuộng. Em biết, mình cần khép lại những mơ mộng và vấn vương...
Em đã tự hỏi, như thế nào là khái niệm "đủ để hài lòng" nhỉ? Có thể là có một người yêu lý tưởng, có một ông xã dễ thương và em bé đẹp như thiên thần, có một căn nhà ấm cúng, có một sự nghiệp thăng tiến, có một địa vị được trọng vọng trong xã hội... Có thật nhiều thứ để con người ước ao và thấy đủ để hài lòng. Với em ở giai đoạn này đây, khi có duyên để gặp anh, để thấy trái tim mình lại đong đầy những xúc cảm, như thế cũng "đủ để hài lòng". Và vì vậy, em sẽ tô hồng những ký ức này... với em, chúng đẹp và chắc chắn sẽ là khoảnh khắc dễ thương trong tiềm thức của em vào ngày mai.
Cảm ơn anh.
16693 |
Nghe ca khúc Một Mình, sáng tác Lam Phương do ca sĩ Khánh Hà trình bày. |
Cảm ơn ly rượu soucho trong buổi tiệc tối hôm qua; bao giờ cũng vậy, rượu luôn làm em mềm yếu đủ nhận diện ra chính mình thay vì bướng bỉnh; đủ dũng khí cho một kết thúc: "Forget you!"
Cảm ơn mọi thứ đã kịp khép lại.
Để còn chào đón những khởi đầu mới... của riêng em ^_^!