Chúng tôi yêu nhau và đến với nhau, từ ngày lấy anh tôi chưa hề than thở vì cuộc sống khá vất vả, bởi khi chúng tôi mới đám hỏi mà đã có con, nên không tiện về nhà cha mẹ hai bên. Chúng tôi thuê một phòng nhỏ để ở, anh đi làm một mình, còn tôi ở nhà chăm con, tuy cuộc sống khá vất vả, nhưng chúng tôi rất hạnh phúc. Ngày ngày anh đi làm, tôi ở nhà nấu cơm đợi chồng, hạnh phúc lớn nhất của tôi là được nhìn thấy anh, cùng anh ăn cơm, và cùng nhau nhìn con chơi đùa, thế là đủ.
Lúc con gái được một tuổi chúng tôi làm đám cưới, đối với tôi là hạnh phúc lớn nhất, mặc dù bên chồng không cho tôi thứ gì cả (chỉ mình tôi biết, tôi giấu cha mẹ tôi, chứ tôi biết số vàng cưới kia chỉ là giả). Nhưng bù lại tôi được cha mẹ ruột tổ chức một đám cưới rình rang, đối với tôi thế là đủ, vì mình dại dột nên tự mình chịu. Ngày rước dâu anh nghe lời gia đình, không cho tôi bước vào cửa lớn, anh kéo tay tôi, lôi tôi vào bằng cửa sau, hành động của anh như chính tay anh đã dùng dao đâm vào tim tôi. Tôi thất vọng về anh rất nhiều, vì anh từng hứa là sẽ không để tôi phải chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa. Vậy mà anh đã làm cho tôi thấy rất đau.
Đám cưới xong ở nhà được một tháng thì vợ chồng tôi phải đi làm. Hai vợ chồng tôi cùng con gái đi thành phố, vì bà ngoại hứa sẽ đi theo trông cháu. Mới lên đến nơi hai vợ chồng nhờ vào chiếc xe của mẹ ruột tôi cho mượn, gia đình ba người chúng tôi cùng nhau đi xin việc, anh chở tôi đi long vòng, tôi thương anh, thương con lắm. Xin việc nhiều ngày vãn không được, thấy anh nản, tôi động viên anh rất nhiều, cuối cùng cũng có việc làm. Làm được vài tháng thì chúng tôi được bạn bè giới thiệu về nơi khác làm việc chung với mức lương cao hơn.
Cuộc sống từ đó được ổn định, rồi tôi lại mang thai, lần này là con trai, hạnh phúc ngập tràn. Chúng tôi có đầy đủ nếp tẻ. Ngày tôi sinh bé thứ hai, nhìn anh thật hạnh phúc. Sau sinh được 27 ngày tôi về nhà mẹ ruột dưới quê, còn anh vẫn tiếp tục ở thành phố để làm việc. Lúc đầu anh còn chăm chỉ về thăm mẹ con tôi, sau thưa dần. Anh nói lý do bận tăng ca, hay nhiều việc... Có lần anh về chơi, tôi thấy anh rất khác, anh chỉ nằm lỳ một chỗ, ôm điện thoại, không chơi đùa với các con như mọi lần. Tuy thấy vậy nhưng tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ đoán chắc chồng mình mệt nên thế. Có lần con nhỏ kế bên nhà trọ nó gọi điện cho mẹ tôi nói dạo này thấy chồng tôi chiều chiều là sửa soạn rồi chạy xe đi, có khi không về. Mẹ tôi nói với tôi, nhưng tôi một mực tin chồng.
Ảnh minh họa. |
Ở nhà hơn ba tháng thì tôi trở lại công ty làm. Đợt đó, trong công ty mọi người biết hết chuyện chồng tôi ngoại tình nhưng lại giấu tôi vì sợ tôi mới sinh, còn non ngày, non tháng. Họ chỉ gọi điện kêu tôi lên làm sớm, 4 tháng làm được rồi, không đi làm thì ở nhà nấu cơm cho chồng, chứ để bỏ chồng có một mình trên này, vậy mà tôi cũng không nghi ngờ gì cả. Tôi lên sớm vì thương chồng một mình, không ai chăm sóc.
Ngày đón ba mẹ con tôi lên, tôi thấy anh không vui và rất gượng gạo. Mới lên được mấy ngày, buổi trưa hôm đó vợ chồng tôi đang ăn cơm thì chồng tôi có điện thoại. Anh nói: “Alô, đang ở nhà“, xong anh tắt máy, tôi thấy lạ nên hỏi anh thì anh chỉ nói “Thằng bạn nó khùng, tự nhiên nó gọi, hỏi anh đang ở đâu, thì anh trả lời đang ở nhà, vậy là nó tắt máy“. Nhưng lúc đó rõ ràng tôi thấy anh cố tình tắt máy, và giọng nói thì rất nhỏ nhẹ. Trước giờ anh đâu có nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, tôi liếc qua đồng hồ xem mấy giờ, để tối xem lén điện thoại anh coi ai gọi.
Tôi thử gọi lại và nghe giọng con gái, tôi nghĩ sao anh nói con trai. Tôi biết đâu dây kia sẽ gọi lại vì anh cúp máy ngang, nên tôi cố tình lại ngồi gần anh. Anh: “Alô, khùng hả”, rồi cúp máy, tôi nghe tiếng khóc đầu bên kia tôi mới hỏi: "Ai gọi cho anh mà khóc vậy". Anh trả lời rằng đó là bạn anh, tên Huy chứ ai. Lúc đó, tôi không thể kiềm chế gắt lên: "Sao anh gạt em, em nghe tiếng con gái mà. Anh đưa điện thoại cho em mượn đi". Anh nhất định không đưa cho vợ rồi tắt nguồn đi. Tự nhiên lúc đó tôi run và lạnh bắn cả người.
Tôi cố gắng lấy điện thoại thì anh nắm chặt tay tôi, anh bẻ tay vợ rất đau, trầy và chảy máu. Sau đó anh đập nát điện thoại. Giây phút đó tôi biết chắc rằng anh đang ngoại tình. Trong lúc giằng co điện thoại tôi đã nhìn được tên người gọi tới và đoán ra rằng anh đi lang chạ với chính đồng nghiệp tại công ty mình. Tôi trả vờ gọi điện cho một đồng nghiệp nói rõ rằng tôi đã biết chuyện chồng tôi ngoại tình, và đề nghị chị kể chi tiết cho tôi. Chị bảo: "Mọi người ở công ty đã nói rồi chồng em đã có gia đình nên tránh ra. Nhưng con bé không nghe...". Cả công ty điều biết chuyện hết, chỉ mình tôi không biết, họ còn công khai hôn nhau, cặp kè. Tôi sụp đổ, thất vọng, hụt hẫng, cảm giác như từ trên cao rơi xuống, tôi mới sinh nên rất yếu, tôi như nghẹt thở, hai chân tê liệt không đi lại được.
Tôi hận anh, bởi tôi đã hy sinh mọi thứ cho anh, đã đẻ cho anh hai thiên thần xinh xắn vậy mà anh nỡ đối xử với tôi như vậy. Giờ cuộc sống vẫn bình lặng trôi qua, tôi vẫn sống với anh vì tôi còn có hai con nhỏ, vì tôi còn thương anh. Nhưng tổn thương mà anh đã gây cho tôi sẽ không bao giờ lành lại. Tôi biết hết tất cả nhưng tôi vẫn im lặng, một mình chịu đau từng ngày. Đã hơn 9 tháng trôi qua, nhưng tôi chưa từng quên, nỗi hận trong tôi lớn dần lên mỗi ngày, nhưng tôi cố dấu nó đi, để gia đình tôi được vui vẻ, để hai con tôi lớn lên trong hạnh phúc đủ đầy tình yêu thương của cha mẹ
Mặc dù hiện tại tôi vẫn còn yêu anh, nhưng tôi vẫn hận anh rất nhiều, tôi nên làm gì đây. Mong rằng mọi người cho tôi một lời khuyên.
T.H717
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.