Sau mỗi buổi làm việc, trở về phòng, mệt nhoài, buồn tủi, em ngã quỵ xuống, trái tim cũng như muốn quỵ xuống cùng em, vì em phải trải qua một tình huống, có thể là quá sức chịu đựng của mình.
Em đã đánh mất tình yêu của anh, đã hoàn toàn gục ngã, kiệt sức và cảm thấy cuộc sống của mình không tồn tại nữa. Em không muốn nghĩ đến bất cứ ký ức nào về anh. Những tặng phẩm của anh, dù nhỏ hay lớn, em đã gói thật kỹ và đêm nay, em lẳng lặng ra bờ sông, trước căn phòng của mình, em sẽ để nó trôi đi, hoặc chìm sâu dưới lòng nước, cuốn đi cùng với tất cả niềm tin yêu và sự đau đớn trong tâm hồn của em và của anh.
Em muốn yên bình, muốn lãng quên. Mỗi sáng thức dậy, mỗi buổi tối về, trái tim em như nghẹt lại, nước mắt vòng quanh, thì thầm hàng ngàn câu nói, "Hãy hy vọng, mày không mất anh ấy đâu". Một mình em cô độc giữa cuộc đời này.
12/4: Hợp rồi tan, tan rồi hợp. Đó là lẽ thường của cuộc đời. Người ta chia tay nhau có trăm ngàn lý do, tình yêu phai nhạt, có một kẻ thứ 3.
Anh và em, không ai có thể ngờ, chúng mình mãi mãi mất nhau. Sự trống rỗng trong lòng khiến em không biết mình đang sống hay tồn tại. Không vui, không buồn, không yêu, không ghét, không nhớ, không quên. Mọi cảm giác đã được trung hòa, hình như, những buồn vui, đau đớn và hạnh phúc nhất của cuộc đời, em đã cảm nhận được. Anh cũng đã không còn ý nghĩa để làm em đau. Mọi cảm xúc về anh đã chết. Em, một đứa yêu anh, đã không còn nữa rồi.
24/5: Sinh nhật anh, sinh nhật không có em và không bao giờ có em theo đúng nghĩa của chúng mình. Anh say rồi, em hiểu. Mất em, anh cũng chìm đắm trong men rượu. Bạn của anh muốn em ra, để làm gì hả anh, khi tất cả chỉ là con số không tròn trĩnh.
Anh đã gục đầu trước em, anh đã muốn nắm bàn tay em, lúc ấy em bình thản đến lạ lùng. Em vẫn nói với anh rằng em sẽ là bạn, là bạn. Anh lảo đảo đứng dậy, đấm vỡ nát chiếc bàn, tay anh chảy loang máu. Em chỉ đứng bất động. Anh đâu? Giá như lúc ấy, em có thể đưa bàn tay mình ra, nắm thật chặt tay anh, để chúng ta không bao giờ mất nhau nữa.
Giá như lúc ấy em gục vào anh, nói với anh rằng, chúng mình sẽ vượt qua tất cả, vượt qua tất cả, để chứng minh cho bố mẹ anh, tình yêu chúng mình là vĩnh cửu. Nhưng, anh bất lực phải không, cú đấm ấy chứng tỏ rằng anh đã hoàn toàn đầu hàng số phận. Anh không thoát ra khỏi sức ép của gia đình, anh đành phải mất em phải không anh?
28/6 Những tháng ngày tủi nhục nhất, đau đớn nhất, suy sụp nhất, mặc cảm nhất, ê chề nhất của đời em đã qua đi trong nỗi cô đơn đến rợn người. Ngoảnh đầu nhìn lại, dù ở khía cạnh tích cực nhất, em vẫn thấy chới với và muốn ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào. Bây giờ điều ấy không mất đi, nhưng nó cứ âm ỉ chảy trong con người em.
Những ngày, những giờ trôi qua, hình như khoảng trống trong lòng em càng được nới rộng. Có những con đường mà mình phải đi một mình, dù thật khó khăn; có những sự thật mà mình phải thích nghi, tìm niềm vui trong nỗi đau để sống. Dù biết vậy, em vẫn chưa thể nào đứng dậy, vững vàng để độc hành trên cuộc đời này.
Hôm nay, đã là 4 tháng em không anh, 4 tháng, qúadài để em phải chịu đựng sự mất mát trong lòng; nhưng quá ngắn để em bắt đầu một cuộc tình mới. Em có thể đã gục vào một người con trai khác, để khóc, để nương tựa. Nhưng không hiểu tại sao, em vẫn hy vọng, một ngày nào đó chúng ta sẽ lại ở bên nhau.
26/9 Chỉ có sự tha thứ mới mang lại thanh thản cho mình. Và cũng chỉ có sự tha thứ mới gây được sự lan tỏa bình an đến lòng người. Nhắc em hiểu rằng sự bội bạc của lòng ngườilà hữu hạn, tổn thương của mình cũng không phải là vô cùng. Bố mẹ anh đã không tha thứ cho em, quyết tâm chia cắt chúng mình, dù chỉ còn 10 ngày nữa, em sẽ là con dâu của bố mẹ anh.
Sự nông nổi của em đã phá tan tất cả. Anh cũng đã đau đớn đến tột cùng, nhưng anh không đủ sức mạnh để ở lại bên em. Giờ đây, hai đứa mình trở thành người xa lạ. Không ai đi tìm cho mình một người để thay thế. Em đã từ chối tất cả, nhưng lúc nào trong đầu cũng nghĩ rằng chỉ cần biết anh đi với một người con gái khác, lúc ấy, em sẽ đồng ý với bất cứ người con trai nào đến với em. Thật ngốc ngếch phải không anh? Rồi chúng ta vẫn phải tìm cho mình một con đường riêng, sao em vẫn sợ và vẫn đau vô cùng khi nghĩ điều đó xảy ra. Nỗi đau này có lẽ sẽ không bao giờ nguôi.
Tim em vẫn vẹn nguyên hình ảnh của anh, yêu thưong nồng nàn, nhưng hèn nhát và cam chịu. Em không trách anh, không trách gia đình anh, vì mọi người đã chuẩn bị cho ngày cưới của chúng mình. Chỉ có thể trách được em thôi, đã tự mình phá tan đi tất cả. Em không bao giờ được đi bên cạnh cuộc đời anh nữa, nhưng, trái tim em, vẫn hướng về anh, nguyên vẹn và mãi mãi...
Mai Anh