Tôi và chồng tôi kết hôn gần được 5 năm, có một bé gái 18 tháng. Chúng tôi cũng trải qua thời gian quen nhau khá lâu mới tiến đến hôn nhân. Những tưởng sau hôn nhân, cuộc sống sẽ hạnh phúc, với tình yêu sẽ làm thay đổi mọi thói quen không tốt và cả hai sẽ học cách chấp nhận nhau nhưng hạnh phúc nào có thấy đâu. Gần 5 năm chung sống thì hơn một nửa thời gian ấy là sự đau khổ và không biết tôi đã khóc bao nhiêu lần.
Chúng tôi dường như không hợp nhau bất cứ điều gì, từ cách ăn ở, ăn mặc, cách nói chuyện, cách suy nghĩ, quan điểm sống... Do đó, chúng tôi thường hay cãi vã, thậm chí vì những chuyện rất nhỏ. Trong lúc cãi nhau, anh thường xuyên xúc phạm tôi, coi thường và lôi những chuyện từ lâu lắc ra nói, đánh tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương, buồn và rất chán.
Dù sống chung gần 5 năm, chúng tôi cố tìm những điểm chung nhưng dường như là không có. Càng ngày, trong tâm trí chúng tôi càng xa nhau, không nói chuyện được với nhau, không đi chơi cùng nhau (vì anh toàn đi nhậu). Anh bẩn lắm, có khi mấy ngày liền không tắm, suốt ngày hút thuốc phì phèo, cả ngày ôm máy tính, điện thoại. Công việc nhà anh chẳng hề động tới, bảo làm thì nhăn nhó, khó chịu mà nếu có làm, tôi cũng phải dọn lại. Nhiều lúc con đau, quấy khóc mà chỉ có mình tôi.
Tôi cảm thấy tủi thân, chỉ biết khóc và cảm thấy mình có chồng cũng như không. Đã vậy, anh còn hay giận dỗi. Mãi rồi cũng chán, tôi không thèm nói nữa. Nếu có nói, chúng tôi lại cãi nhau và anh làm mặt sưng suốt cả tuần. Đã rất nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện chia tay vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Cuộc sống vợ chồng như vậy tôi thấy không còn ý nghĩa gì cả (đã rất lâu rồi vợ chồng tôi không còn ngủ chung).
Lúc chưa có con, tôi nghĩ biết đâu có con rồi cuộc sống sẽ cải thiện hơn, sẽ vui hơn nhưng rồi cũng không có gì thay đổi cả. Nhưng nếu chia tay, tôi không biết phải làm gì để nuôi con. Tôi từng học trung cấp kế toán nhưng học xong thì về nhà chồng tôi buôn bán vật liệu xây dựng luôn nên tôi chưa có kinh nghiệm nhiều trong lĩnh vực kế toán. Vả lại, mẹ con tôi không biết phải ở đâu, làm gì. Tôi cũng không muốn ba mẹ ruột tôi lo lắng, phiền lòng vì kinh tế gia đình nhà tôi cũng khó khăn lắm.
Bây giờ, tôi không biết phải như thế nào? Liệu ly hôn có phải là giải pháp tốt không? Con tôi sẽ như thế nào khi thiếu đi tình cảm của người cha? Mẹ con tôi sẽ ra sao? Đã bao lần tôi tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi nhưng tôi lo lắm. Xin bạn nào đọc được tâm sự này hãy cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.
N. Kim
* Gửi tâm sự của bạn để được độc giả chia sẻ, gỡ rối tại đây. Lưu ý bài viết bằng Tiếng Việt có dấu.