Mashimay
Tôi là một 8X đời cuối, nói như vậy để bạn hiểu rằng tôi không phải là người lạc hậu, cổ lỗ sĩ hay đại loại thế. Tư tưởng tôi hết sức thông thoáng. Ấy vậy mà đọc một vài bài báo về các cuộc thi hoa hậu, tôi thấy buồn hết sức.
Đầu tiên là cuộc thi HHVN. Một đấu trường thực sự giành cho những nhan sắc đến từ mọi miền tổ quốc. Từ những vòng sơ tuyển đến vòng chung kết, mọi bước đi của thí sinh đều được báo chí cập nhật đầy đủ và rõ ràng. Mọi người có những dự đoán riêng của mình, ai thích người đẹp nào thì bầu chọn, đó là lẽ đương nhiên.
Mọi chuyện chẳng có gì là phức tạp nếu sau đêm chung kết cuộc thi HHVN không có rất nhiều lời bàn tán, ý kiến, phản hồi từ phía khán giả. Tôi không khỏi rùng mình khi đọc được những phản hồi trên một bài viết, nội dung đại loại như: "HHVN gì mà xấu quá", "khủng khiếp quá, xấu dễ sợ", "thật thất vọng, thật nhục nhã", "đây là HHVN ư"...
Tôi cũng như các bạn, đều có quyền tự do ngôn luận. Chúng ta có quyền đưa lên ý kiến của bản thân mình. Nhưng đưa ý kiến như thế nào lại là một việc hoàn toàn khác. Chúng ta có quyền không bằng lòng, có quyền góp ý, nhưng chúng ta không có quyền chửi rủa hay bội nhọ người khác. Một hoa hậu, một đại diện cho đất nước lại bị chính những khán giả đưa ra những lời lẽ như vậy. Là bạn, liệu bạn cảm thấy thế nào?
Hoa hậu có được quyền buồn không? Câu trả lời là: có. Ví dụ như nếu tiết lộ là mình buồn, thì lại thêm một đề tài để mọi người bàn tán. "Hoa hậu gì mà chỉ có bấy nhiêu chuyện đã buồn, sao xứng làm hoa hậu", "bản lĩnh hoa hậu chỉ có thế thôi sao..." Rồi ôi thôi sẽ có biết bao chuyện được bới móc. Vậy nếu đổi lại bạn là hoa hậu, bạn có buồn không?
Con người chứ đâu phải sỏi đá. Thế nên đã được chọn làm hoa hậu thì bạn phải bản lĩnh và kiên cường, phải biết đối diện với dư luận. Hoa hậu không chỉ có đẹp là đủ, nhưng quả thật nếu bạn đẹp thì người đời sẽ nhìn bạn với con mắt hoàn toàn khác.
Mới đây lại vừa diễn ra chung kết HHTGNV, tân Hoa hậu là một cô gái xinh đẹp, "đẹp từ đầu đến chân" (theo nhận xét của nhiều người). Hoa hậu biết cách ăn mặc, biết cách tạo dáng, gương mặt có cảm tình, tính cách tốt. Với khá giả, hình như chỉ có vậy là đủ.
Tôi lại nghe phong phanh chuyện bảng điểm của tân hoa hậu. Thú thật là một sinh viên, tôi không khỏi rùng mình khi nhìn bảng điểm ấy. Tôi không phải một sinh viên giỏi, cũng không có tài cán gì, chỉ là rất bình thường trong số nhiều sinh viên thôi. Tôi nói đây là ở ý thức học tập của mỗi sinh viên. Đừng dùng lý do gì để bao biện cho kết quả học tập của mình.
Tôi vẫn có điểm D và F, tôi cũng đã rất cố gắng để cải thiện điểm của mình. Bạn biết không, chỉ cần bạn nỗ lực, kết quả đôi lúc ngoài cả mong đợi của bạn. Nếu dở thì cứ nhận mình dở, có hàng nghìn lí do nữa có chăng cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.
Tôi đọc thấy nhiều khán giả chê trách báo chí bới móc chuyện học hành, chuyện đời tư của hoa hậu. Tôi cũng đọc những những phản hồi dạng như: "Là hoa hậu đâu nhất thiết phải học đại học", "muốn tìm đại diện về nhan sắc và học vấn, Việt Nam được mấy người?", hay "chọn hoa hậu chứ đâu phải chọn kỹ sư, bác sĩ...". Bạn có bao giờ để ý, trên những đấu trường sắc đẹp quốc tế, các thí sinh dự thi luôn có trình độ học vấn nhất định (chưa bàn tới vấn đề giỏi hay dở). Huống hồ chi người Việt Nam ta lại có truyền thống hiếu học (theo lời ứng xử của tân Hoa hậu).
Nghĩ mà cũng buồn cười, chỉ cần bạn đẹp thì những khuyết điểm của bạn vẫn dễ dàng được cảm thông chia sẻ. Còn nếu bạn "không đẹp bằng nhiều người khác" thì bạn sẽ nhận được vô số những lời chê trách, ngay cả khi bạn đã làm rất tốt.
Tôi chợt nghĩ đến câu tục ngữ:
Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau đến quả bồ hòn cũng vuông
Quả là không sai trong trường hợp này.
Với tôi, một hoa hậu không nhất thiết phải có học vấn cao, nhưng ở một phương diện khác, sự tự ý thức và vươn lên mới là quan trọng. Người Việt Nam thường có truyền thống "đoàn kết" giữa mọi người với nhau. Nhưng giờ tôi mới thấy, truyền thống ấy không phải lúc nào cũng đúng trong mọi trường hợp.
Tôi viết lên đây những suy nghĩ của mình. Tôi không ghét, cũng không thích ai cả. Tôi viết theo suy nghĩ khách quan của người ngoài cuộc. Người ta không sống với gương mặt đẹp, hình thể chuẩn mãi được đâu.
Người ta phải sống bằng lòng bao dung, cảm thông và chia sẻ với mọi người. Phía sau ánh hào quang là cả một quãng đường dài. Là những đồng tình, ủng hộ, là những lời chê trách, là trách nhiệm và cũng là áp lực nặng nề.
Tôi nhận ra rằng mình là số ít trong số đông. Liệu bạn có suy nghĩ giống tôi không?
Vài nét về blogger: