Đêm xuống, ai ai cũng lùi vào cuộc sống riêng của mình. Có thể họ nghỉ ngơi, thanh thản sau một ngày lo toan vất vả. Và tôi... một chút lo toan và khá nhiều vất vả... tôi luôn chịu đựng được. Nhưng tôi dường như không thể chịu đựng nổi khi cảm thấy xung quanh mình không có ai và mình không còn là chính mình nữa. Tôi nhớ, nhớ anh nhiều lắm. Nhưng cái nhớ này cũng mông lung, cũng mộng mị như chính con người tôi bây giờ. Tự nhiên tôi "thèm" có một người cùng tôi tâm sự, tôi "thèm" được "tám", được nói những chuyện bâng quơ cùng anh.
Biết nhau gần 14 năm, nhưng thời gian gần đây chúng tôi mới bắt đầu gặp nhau. Tôi và anh chưa từng chính thức với nhau, chưa từng một lần hẹn hò đúng nghĩa, chỉ vui chơi như những người bạn. Anh đã có người yêu, quen lâu lắm rồi và chuẩn bị tiến đến hôn nhân nhưng có một số vấn đề chưa thông giữa hai người nên tạm thời họ chia tay nhau và họ vẫn dành cho nhau những tin nhắn, những món quà, những lời thăm hỏi hằng đêm và hình như họ đang cho nhau thời gian để chiêm nghiệm lại chính mình.
Anh, nói qua một người bạn thân của tôi: "nếu có đến với T (là tôi), thì B (anh) phải giải quyết hết tất cả mọi việc, lúc đó với B chỉ có một mình T thôi". Đơn giản là tình cảm của tôi cũng đã dành cho anh rồi nhưng thật sự tôi không dám thể hiện, tôi không dám nói lên điều mình mong muốn chỉ đơn giản là vì tôi sợ mất anh, mất đi tình bạn bao nhiêu lâu nay có được. Tôi phải làm gì để tốt nhất bây giờ? Im lặng để gìn giữ tình bạn hay tạo cơ hội để có thể thổ lộ tình cảm và nắm lấy cơ hội cho chính mình? Tôi thật sự phân vân...
Sunshine