Hồ Tịnh Thủy
Mấy hôm nay đọc tin tức, nghe người chết nhiều quá mà phát hoảng. Nhất là mấy vụ xe lớn cán người gây tử vong. Trong tất cả các kiểu chết vì tai nạn, mình thấy kiểu này là ớn lạnh nhất, đau đớn cho người mất và cả người ở lại nhiều nhất.
Cách đây vài ba hôm đã bị ám ảnh bởi mấy cái tin tức này rồi. Thì mới sáng qua thôi, ngay trên đường nhà mình, đã xảy ra một vụ tương tự. Người phụ nữ 49 tuổi gia đình chồng con đề huề, hạnh phúc, cũng chết tức tưởi khi ngã xuống đường và bị chiếc xe Mercedes đi tới cán qua đầu.
Huế mình vốn nhỏ, dân lại ít. Trong thành nội Huế, xe cộ cũng thưa thớt, chậm rãi chứ không phải kiểu chạy xe ào ào như ngoại thành hay đông đúc như Hà Nội, Sài Gòn. Xe ô tô trong thành phố Huế cũng là loại phương tiện ít. Có lẽ, đó là vụ tai nạn xe ô tô làm chết người đầu tiên trong thành nội Huế, gây hoang mang cho không ít người, trong đó có mình.
Trưa nay đọc báo, thấy một vụ tương tự ở Sài Gòn, ở đoạn đường Phan Đăng Lưu và Phan Xích Long. Học sinh lớp 6 được mẹ chở đi học, trên đường đi bị xe buýt va chạm đằng sau xe, ngã xuống và... Mình từng có thời gian sống ở Sài Gòn mấy tháng, thường xuyên đi qua đi lại đoạn này nên khi đọc đến đó, cũng rùng mình nhớ lại những khoảnh khắc mà những chiếc xe buýt lao ào ào qua mình, hay nhiều lần vì đỗ lại bến mà ép mình chẹp bẹp vô lề đường, mặc kệ ổ gà, ở voi hay mưa nước đi nữa.
Đã sống và tồn tại trên đời, thì điều đầu tiên và cuối cùng có gì quan trọng hơn... mạng sống. Hỡi mấy bác lái xe ẩu? (Mình chỉ hỏi những bác lái xe ẩu thôi, những bác lái xe đàng hoàng mình không hỏi).
Thế đó. Phận người mong manh quá. Nay sống mai chết trong tích tắc. Những chuyện này đầy rẫy trong xã hội bây giờ. Đôi khi tự nghĩ, (mạn phép người lớn mình hơi hỗn hào và ngạo mạn tí) là đất nước mình cứ lo và xây dựng dân giàu nước mạnh ở đâu đâu mà để những tình trạng giao thông bất ổn như thế này tồn tại hoài vậy?
Riêng cá nhân mình nghĩ, con người thà sống nghèo một chút, thiếu thốn một chút nhưng người dân hiền hòa, xã hội an toàn, dễ thương thì cuộc đời đẹp hơn rất nhiều. Chứ sống trong nhung lụa gấm vóc, ở nhà được ba mẹ anh chị em cưng nựng sung sướng, nhưng hễ cứ có việc phải xách xe ra đường, hòa mình vô dòng người đông đúc rồi lo sợ những rủi ro rình rập như thế, thì... còn chi khổ bằng.
Chẳng phải, sự lo sợ (nói chung) làm chết dần chết mòn tâm hồn đó sao? Đó là mới chỉ bàn về vấn nạn xe cộ, giao thông... những vấn đề bị động không ai mong muốn. Chứ chưa nói đến chuyện ra đường còn sợ bị cướp, hiếp, giết. Đi xe máy thì bị chặt tay, yêu nhau thì vì ghen tuông nên bóp cổ người yêu rồi tự tử. Đòi nợ ba mẹ không được thì xử chết con cái... Xì ke, ma túy... đủ cả.
Ai đó có thể nói, suy nghĩ như mình là nông cạn, là yếu đuối, bé nhỏ, xã hội không phát triển được. Mình thừa nhận luôn. Nhưng, dù gì, muốn có cái ngọn thì phải trồng cho được cái gốc. Muốn có cái nóc thì phải đổ cho ổn cái móng. Dù biết và ghi nhận, có những thứ thấy được thì dễ, hiểu được cũng dễ nhưng để thay đổi thì rất khó. Trăn trở cũng chỉ là trăn trở.
Có một sự mâu thuẫn lớn trong xã hội bây giờ đó là, xã hội càng phát triển thì con người càng lo sợ những tai ương xảy ra. Vì càng sống sung sướng thì càng muốn hưởng thụ và bảo vệ thân thể. Không phải tất cả mà chung chung lại là thế. Chứ còn nếu sống mà nghèo rớt mồng tơi, (có khi không có mồng tơi để rớt), bệnh tật đau khổ triền miên... thì lấy cái gì mà tiếc nuối cuộc sống cho nhiều vào. Nhưng càng lo sợ tai ươn thì... con người lại càng gặp phải nhiều tai ương. Xã hội càng hiện đại thì càng có nhiều tệ nạn. Mâu thuẫn là ở chỗ đó. Nhưng xét cho cùng, sự mâu thuẫn này là chỉ bàn về mặt hiện tượng thôi. Chứ về bản chất, nó logic hẳn hoi.
Xã hội vô tình bị phân chia ra hai mảng. Một bên là muốn sống an hòa, hạnh phúc, nắm níu từng giây từng phút trên cõi đời này. Một bên thì chẳng biết giá trị cuộc sống là gì, tình người là gì, cứ thế mà trộm, cướp, hiếp, giết cho tới... nhà lao. Mà hai cá thể này cùng tồn tại dưới một bầu trời, dưới một đất nước, một thành phố, một khu vực, một con đường... và thậm chí trong cùng một ngôi nhà. Họ đứng ngay sát cạnh nhau và thế là xung đột xảy ra. Đau khổ nối tiếp đau khổ.
Sự tham lam và ích kỷ của con người thật ghê gớm, nó là căn nguyên gây ra những thứ tồi tệ nhất. Mà những thứ đạt được, phần lớn là phù du, hư ảo. Với mình, một trong những điều đáng sợ và cần quan tâm nhất của con người đó là "không có sức khỏe" và "sự cô đơn" . Nên giữa bộn bề xã hội bây giờ chỉ mong những người thân yêu bên cạnh có sức khỏe, vui vầy. Tiền tài, vật chất, danh vọng, ước ao là điều gì đó rất thực nhưng cũng rất xa vời. Nên giờ, lại càng muốn nắm níu nhiều hơn, thương nhiều hơn, yêu nhiều hơn. Thế thôi.
Vài nét về tác giả:
Mặt hồ gợn sóng nhưng lòng thì lặng và sâu - Hồ Tịnh Thủy.
Bài đã đăng: Nói với con điều mẹ muốn, Chúc mừng năm mới, Yêu một người nội tâm, Vết khuyết tri ân, Mùi khói bếp, Đâu mới là người phụ nữ hạnh phúc?, Mẹ, Không đề thu,Xúc cảm bằng thơ, Hạ vắng, Em về gom lại ngày xưa;Phương trời xa anh nhớ giữ niềm tin; Gửi lại môi thơm ngọt ngào phai dấu , Con đường nay vắng anh,Những nụ hôn không ngọt,Tết xưa và kho báu tuổi thơ, Những cảm xúc đan chéo, Ký ức mùa lũ,Cứ ghét tôi nếu bạn muốn, Bao nhiêu tuổi cho vừa 'cái gật đầu', Về làm chi cho tuổi thơ bớt tròn, Vị Tết xưa, 'Độc thân' thì đã sao, Nói chuyện với chính mình, Người mẹ giản dị, Ký ức bếp lửa hồng, Góp nhặt yêu thương, Thành công đến muộn, Hạ trong lòng Huế, Cảm ơn cuộc sống, Tôi có 'người thầy trong mơ', Mưa và em, Gửi tình yêu vào hạ, Sắc đẹp đàn bà tuổi 30, Cha và con gái.