Thảo Ngọc
(Truyện ngắn của tôi)
Bến xe miền Đông đón hai ba con Hạnh Dung vào một ngày nắng đẹp như hứa hẹn cho cuộc sống mới ấm no ở đất Sài Gòn sôi động. Ba con cô đón xe ôm về đường Huỳnh Tịnh Của ở quận 3. Hai chiếc xe vòng vèo qua mấy con hẻm nhỏ rồi cũng đến được chỗ trọ mà ba con Hạnh Dung được người bà con giới thiệu. Ngày hôm sau, chú Đạt Thành đi nộp đơn vào công ty may Thành Công. May mắn cho hai ba con cô là cũng đúng dịp công ty Thành Công vào đợt tuyển dụng nhân công cho lô hàng quần áo xuất khẩu đã ký kết với nước ngoài nên chú Đạt Thành được nhận vào làm ở đây. Còn Hạnh Dung vừa ôn thi đại học, vừa phụ giữ em bé cho nhà cô hàng xóm cách chỗ trọ của mấy căn. Cuộc sống của hai ba con dần ổn định.
Kết thúc kỳ thi đại học, cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển vào đại học Luật, Hạnh Dung cứ ngỡ mình đang mơ. Ước muốn bấy lâu của cô giờ đã trở thành hiện thực: "Rồi đây, mình sẽ trở thành một luật sư chân chính. Mình sẽ đi làm, sẽ xây căn nhà thiệt đẹp cho ba nữa". Cô như muốn hét thật to lên để thỏa lòng vui sướng. Khỏi phải nói, chú Đạt Thành mừng rỡ và tự hào về cô con gái như thế nào.
Ngay tối đó, hai ba con ăn mừng bằng đĩa heo quay thật ngon bằng tiền tăng ca mà ba Hạnh Dung vừa lãnh được. Chú Thành gặp ai cũng khoe về con gái mình, từ anh chị em trong nhà máy may đến những người hàng xóm trong khu trọ. Đi tới đâu, chú cũng nở nụ cười tươi roi rói: "Con Dung nhà tui đậu đại học Luật rồi nè".
Tuy vậy, cuộc sống 4 năm đại học của Hạnh Dung cũng khiến hai ba con cô nhiều phen phải khốn đốn vì tiền bạc. Chú Đạt Thành hay tăng ca hơn để kiếm thêm tiền lo học phí cho Dung. Còn Hạnh Dung, một buổi trên giảng đường, buổi còn lại cô ôm đồm nhiều công việc bán thời gian. Từ rửa chén ở quán phở, bưng bê trong tiệm trái cây gần nhà cho đến làm gia sư, phụ bếp cho những nhà hàng có đợt tuyển nhân viên thời vụ... cô đều gánh gồng. Những cố gắng, nỗ lực mà hai ba con cô cùng nhau phấn đấu cũng đến ngày cho trái ngọt. Hạnh Dung tốt nghiệp đại học Luật với tấm bằng khá đã có thể đi làm cho trung tâm Luật sư danh tiếng và có nhiều uy tín Sơn Hải.
Cũng như mọi ngày, hôm nay Hạnh Dung được giao thụ lý hồ sơ vụ án buôn bán ma túy và các chất kích thích khác mà bên công an vừa mới bắt được nhiều đối tượng trong đường dây do Tư Hùm cầm đầu. Trung tâm Luật sư Sơn Hải chịu trách nhiệm bào chữa theo yêu cầu và nguyện vọng từ phía gia đình của các bị cáo. Trong đó, Hạnh Dung đảm nhận nhiệm vụ bào chữa cho một trong số nhiều đối tượng thuộc đường dây này. Hạnh Dung sững người lại khi thấy dòng chữ trên tập hồ sơ mà cô được giao. Cái tên "Phan Trí Bình" khiến Dung dụi mắt đến 4, 5 lần như không tin vào mắt mình.
"Lẽ nào lại là anh Trí Bình? Không, không thể nào. Anh Trí Bình là người tốt, chẳng thể nào lại đi buôn bán ma túy đâu. Mình đa nghi quá, chắc chỉ trùng tên thôi mà". Một phần là vậy, phần nữa là do một luật sư như cô không thể nào cho phép chuyện tình cảm riêng tư của mình lấn quá sâu vào công việc được.
Rồi cũng tới ngày những luật sư trong trung tâm Sơn Hải được sắp xếp cho vào trại giam gặp mặt các bị cáo để chuẩn bị cho phiên tòa một tuần tới. Hạnh Dung rất hồi hộp. Cô mong gặp được con người mang tên Phan Trí Bình ấy. Và Hạnh Dung luôn thầm mong đó chỉ là một người trùng tên ngẫu nhiên với anh Trí Bình của cô ngày xưa mà thôi. Nếu đúng là Trí Bình thì không biết cô sẽ phải xử trí như thế nào đây?
Cánh cửa phòng giam vừa mở, Hạnh Dung bước vào thì thấy trên dãy ghế đối diện với cô có hai chiến sĩ công an đứng phía sau canh chừng cho một người trong bộ quần áo sọc của phạm nhân. Vết sẹo nhỏ gần dưới mi mắt của người phạm nhân ấy khiến cô chững bước. Cách đây 17 năm, khi còn là một cô bé học sinh lớp 3, Hạnh Dung vì hớn hở khi biết lái được xe đạp đã chở Trí Bình đi thử một vòng quanh xóm. Vì mới chở người ngồi phía sau trên xe lần đầu và một chút sơ sẩy, Hạnh Dung bóp thắng không kịp đã khiến cho chiếc xe đạp đâm thẳng vào gò mối nhà bà Năm. Lần ấy báo hại Trí Bình bị xước nặng ở dưới mi mắt phải, lâu ngày thành sẹo. May mà Hạnh Dung nhảy ra khỏi xe kịp nên chỉ bị trầy xước sơ sơ ở bàn tay trái.
Kỷ niệm thời thơ ấu ấy không ngờ đến bây giờ lại là đặc điểm để Hạnh Dung nhận ra ngay người đang ngồi đối diện với mình kia chính là Trí Bình chứ không phải là một người nào khác trùng tên với anh nữa. Tuy có thoáng chút bối rối nhưng Hạnh Dung nhanh chóng lấy lại được vẻ nghiêm nghị của một luật sư, vì cô biết rằng mình không thể nào để lộ tâm trạng trong buổi thẩm vấn này, bởi cô đang thực hiện công việc của mình và nhất là sự có mặt, theo dõi của hai chiến sĩ công an đang đứng ngay phía sau nơi Trí Bình ngồi.
Phần về Trí Bình, bảng tên trên ngực áo của cô luật sư giúp anh nhận ra cô bé Hạnh Dung hồn nhiên thuở nào giờ đã trưởng thành. Bởi vậy, Trí Bình luôn có chút lúng túng và ngượng ngập trong 60 phút của cuộc trao đổi và xác minh các thông tin liên quan đến vụ án.
- Anh bắt đầu tham gia vào đường dây buôn bán ma túy và các chất kích thích khác của Tư Hùm từ khi nào và hoạt động được bao lâu?
Trí Bình khẽ lén nhìn Hạnh Dung:
- Tôi làm đàn em cho trùm Tư Hùm vào khoảng tháng 7 năm 2009 cho tới giờ thì bị bắt.
- Vậy là gần hai năm?
- Đúng.
- Lý do nào khiến anh có mặt trong đường dây của Tư Hùm?
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Trí Bình, trái tim khẽ rung lên, chờ đợi câu trả lời của anh.
Ngước lên nhìn Hạnh Dung và Trí Bình chậm rãi cất lời:
- Trước kia, nhà tôi ở một thị xã. Vì ba mẹ làm ăn thua lỗ nên cả gia đình tôi phải dọn lên Sài Gòn để làm ăn, sinh sống. Ở đây, ba mẹ tôi mở một tiệm đồ gỗ trên đường Hải Thượng Lãn Ông ở quận 5. Tháng 3 năm 2009, ba mẹ tôi có giao 200 bộ bàn ghế bằng gỗ giáng hương cho một ông khách người Đức. Toàn bộ gia sản của nhà tôi đổ vào chuyến hàng lần này. Có được khoản tiền gần 80.000 euro, mẹ tôi đem ra ngân hàng đổi sang tiền Việt thì bà té ngửa khi hay toàn bộ 80.000 euro đó là tiền giả. Số tiền đó gần hai tỷ tư chứ có ít ỏi gì. Ba mẹ tôi buộc phải rút hết các khoản tiền tiết kiệm, thậm chí, ông bà phải bán luôn căn nhà dùng để kinh doanh và để ở, trả tiền gỗ mộc và lương cho nhân công...
- Rồi sao nữa? Anh nói tiếp đi.
Khẽ quệt mồ hôi đang lấm tấm trên trán, anh tiếp tục:
- Lần làm ăn thất bại này làm cho gia đình tôi từ nhà cao cửa rộng phải ở nhà thuê và còn khiến mẹ tôi bị đột quỵ, thuốc thang toàn thứ đắt tiền nhưng không chạy chữa khỏi. Gia đình tôi lâm vào cảnh nợ nần. Vì buồn chuyện gia đình, có một lần, tôi đi nhậu với đám bạn trên Bình Tân. Thấy gia cảnh của tôi như vậy, thằng Nghĩa là bạn chơi chung trong đám, rủ rê tôi gia nhập băng hội của đại ca Tư Hùm. Biết là phạm pháp nhưng vì nhà đang nợ, mẹ tôi lại bệnh nên tôi quyết tâm kiếm tiền bằng cách làm sai trái này.
Sau lễ kết nạp, tôi được giao nhiệm vụ phân phối ma túy và thuốc lắc trên địa bàn quận 5. Doanh trại mà tôi và đàn em dưới cấp thường tụ tập là quán bar Sôi Động. Tháng 2 vừa rồi, bar Sôi Động bất ngờ có công an ập vào kiểm tra, phát hiện một số lượng lớn khách sử dụng ma túy và thuốc lắc do đường dây của Tư Hùm cung cấp. Tôi và nhiều người khác trong đường dây bị bắt.
- Tư Hùm hiện vẫn còn lẩn trốn. Anh nghĩ hắn ta có thể ẩn nấp ở những nơi nào? Anh càng thành khẩn sẽ được nhiều khoan hồng.
- Theo tôi, Tư Hùm có thể trốn ở Bình Dương.
- Vì sao anh lại nghĩ như vậy?
- Trước khi làm ông trùm, Tư Hùm có buôn bán gạo ở thị xã Thủ Dầu Một nhưng vì làm ăn gian lận nên không tồn tại được lâu dài. Tuy nhiên, đàn em của hắn ở đó không phải là ít. Tôi nghĩ có thể hắn trốn ở Bình Dương để ở ẩn một thời gian và liên kết đồng bọn thành lập một đường dây khác.
- Theo thỏa thuận từ trước, tôi sẽ làm luật sư bào chữa cho anh trong phiên tòa sắp tới. Hy vọng những thông tin mà anh cung cấp cho tôi hôm nay sẽ là yếu tố thuận lợi giúp anh giảm nhẹ tội trong khung hình phạt.
- Cảm ơn luật sư.
Hạnh Dung bước ra cửa mà nào có hay đằng sau cô là ánh nhìn thật dài của Trí Bình. Bao nhiêu kỷ niệm thuở ấu thơ vui tươi, rộn rã của hai đứa chợt ùa về trong anh và cả cái móc ngoéo tay khi gia đình anh chuẩn bị dọn đi khỏi thị xã:
- Em ở lại học giỏi nha, mai mốt ráng thi đậu đại học Luật. Biết đâu sau này hai anh em mình gặp nhau trên Sài Gòn đó.
- Dạ. Em nhớ rồi. Anh đi rồi phải giữ sức khỏe nha anh Bình. Mai mốt em lớn, em đậu đại học, em lên Sài Gòn gặp anh.
- Ừ, mình giữ lời hứa đó nha Dung. Em ngoéo tay với anh đi.
- Dạ.
Những lời nói cứ vang lên mồn một trong đầu anh. Và Hạnh Dung có biết, đằng sau cánh cửa trại giam, Trí Bình đang bật khóc.
Trên đường trở về trung tâm luật sư Sơn Hải, Hạnh Dung cứ suy nghĩ mãi. Vậy là cô đã có câu trả lời trọn vẹn vì sao Trí Bình phạm tội và vì sao trong ngần ấy năm, cô đã chẳng có một chút tin tức gì về anh. Nghĩ đến gia cảnh hiện giờ của nhà Trí Bình, Hạnh Dung không khỏi xót xa. "Nhà đang thiếu nợ, bác gái thì bị đột quỵ, anh Trí Bình lại mang tù tội như vậy, chắc hai bác ấy khổ tâm lắm! Mình phải đi thăm nhà anh Bình và giúp anh ấy trong phiên tòa. Đó cũng là điều mà một luật sư nên làm với thân chủ của mình".
Suy nghĩ như vậy nên vừa về đến phòng làm việc, Hạnh Dung vội kiếm ngay hồ sơ có lưu lại địa chỉ thường trú của Trí Bình. Khó khăn lắm cô mới tìm ra căn nhà mà ba mẹ Trí Bình đang ở sau khi phải quẹo xe qua nhiều con hẻm nhỏ. Ngôi nhà thuê trọ đơn sơ, chỉ có tủ quần áo đã cũ, chiếc giường mà mẹ Trí Bình đang nằm cũng ọp ẹp lắm! Ngồi xuống ghế, Hạnh Dung nhìn thấy trên bàn nhựa ở cạnh cô có một tô cháo trắng đã vơi đi và vài vỉ thuốc tây vừa được bóc.
- Cháu chào hai bác. Cháu bên trung tâm luật sư Sơn Hải.
- À... Mà nhìn cháu, bác thấy có nét gì đó quen quen. Hình như bác đã gặp cháu ở đâu rồi thì phải.
- Dạ, cháu là Hạnh Dung nè bác. Hồi đó, nhà cháu và nhà bác ở cạnh nhau dưới thị xã Vĩnh Kim đó bác.
Bà Minh Doanh thều thào:
- Là Hạnh Dung hả con?
- Dạ, là con nè bác gái.
Ông Hữu Thiện hướng nhìn về bà Minh Doanh:
- Đúng là trái đất tròn mà bà. Ai dè đâu bây giờ mình gặp lại được con bé Hạnh Dung.
- Ngày xưa, thằng Bình nhà mình nó hay qua rủ con bé chơi đá cầu nè. Vậy mà giờ, thằng Bình... thằng Bình nhà bác, nó... nó...
Nói đến đây, bà Minh Doanh rơm rớm nước mắt...
Ông Hữu Thiện an ủi:
- Thôi mà bà. Khóc thì có ích gì.
Bước đến phía giường, Hạnh Dung cầm tay bà Minh Doanh:
- Bác đừng xúc động. Chuyện của anh Trí Bình, cháu đã biết rồi. Cháu sẽ cố gắng giúp đỡ anh ấy, bác à.
- Hai vợ chồng bác nghe nói trung tâm luật sư Sơn Hải có tiếng nên ráng gom góp tiền và vay mượn bạn bè, hàng xóm để mướn được luật sư giúp thằng Bình. Ai có ngờ luật sư đó lại là cháu.
- Dạ. Cháu sẽ ráng hết sức bào chữa cho anh Bình. Hôm vừa rồi, cháu có vào trại giam, gặp anh Bình trong đó và được biết là cũng vì hoàn cảnh gia đình mà anh Bình sa ngã.
- Ừ. Cái thằng... Thương ba, thương mẹ mà không đúng cách. Gia cảnh nhà bác giờ ra nông nổi này cũng vì hai bác làm ăn mà không biết tính toán trước sau, để bị người ta lừa gạt.
- Chuyện gì qua rồi thì cho qua bác à. Quan trọng nhất giờ vẫn là lo cho anh Bình.
- Cháu ráng giúp nó giùm hai bác nha Dung.
- Dạ. Thôi, cũng trễ rồi, cháu chào hai bác, cháu về, ba cháu ở nhà đợi cơm.
- Cho hai bác gửi lời hỏi thăm ba nha Dung.
- Về cẩn thận, Hạnh Dung.
- Dạ. Cháu nhớ rồi. Cháu chào hai bác.
Dựa vào những thông tin mà Trí Bình cung cấp, công an điều tra đã bắt được Tư Hùm cùng một số đồng bọn khác của hắn trong đường dây khi bọn chúng đang lẩn trốn tại Bình Dương. Phiên tòa sơ thẩm vụ án buôn bán ma túy và các chất kích thích khác của đường dây do Tư Hùm làm trùm được đem ra xét xử. Trí Bình nhờ thành khẩn khai báo và chỉ ra được địa điểm giúp các chiến sĩ công an phá án nên tội được giảm nhẹ.
Luật sư Hạnh Dung đã chứng tỏ cho chủ tọa thấy rằng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn đã xô đẩy nên bị cáo Trí Bình mới có hành vi sai trái như vậy. Tuy nhiên, buôn bán ma túy xét cho cùng cũng là hành động phạm pháp và tạo ra nhiều tệ nạn xã hội nên Trí Bình vẫn phải thi hành án tù giam 30 tháng. Những đối tượng khác trong đường dây cũng phải lãnh mức phạt tương ứng. Riêng Tư Hùm, ông trùm lớn của đường dây khi bị bắt đã có nhiều hành vi bất hợp tác với cơ quan điều tra. Và việc về Bình Dương lẩn trốn để cấu kết đồng bọn chuẩn bị thành lập đường dây mới, Tư Hùm phải chịu mức tù chung thân.
Phiên tòa thấu tình đạt lý được kết thúc khi công an đưa các bị cáo về trại giam để thi hành án. Hạnh Dung vội chạy về hướng của Trí Bình và nói với theo anh:
- Trí Bình, em chờ anh.
Đáp lại lời cô là hình ảnh Trí Bình giơ bàn tay lên để móc ngoéo. Anh và cô đã chẳng thể nào thực hiện được lời hứa của cái móc ngoéo ngày xưa. Họ cùng nhau hy vọng lần này sẽ không để tuột mất lời đã hứa. Trí Bình quay lưng đi, Hạnh Dung thấy khóe mắt mình cay cay. Hình như cô đang khóc. Và đó là những giọt nước mắt mà cô hy vọng về một hạnh phúc ở tương lai.
Ngày Hạnh Dung đón Trí Bình ra trại, cô và anh đến công viên gần bờ sông. Họ ngồi trên một chiếc ghế đá và cùng nhìn ra phía xa, nơi dòng nước trôi êm đềm cũng như hạnh phúc mà bây giờ họ đang có. Đoạn đường dài mà Hạnh Dung và Trí Bình đã trải qua không chung bước bên nhau thì giờ đây, ở đoạn cuối của con đường đời, họ sẽ cùng nhau sánh bước. Hạnh Dung khẽ tựa đầu vào vai của Trí Bình.
Sau bao sóng gió, cách xa, Hạnh Dung lúc này được chở che, bảo vệ và được yêu thương trong vòng tay của Trí Bình. Vừa lúc đó, cả hai nghe thấy tiếng reo lên của lũ trẻ trong công viên:
- Cô dâu, chú rể đẹp quá kìa!
Thì ra đằng sau nơi Hạnh Dung và Trí Bình có một cặp uyên ương đang chụp ảnh cưới trong công viên. Cô và anh cùng cất tiếng cười. Và rồi, Hạnh Dung nghe thấy tiếng Trí Bình thỏ thẻ với cô:
- Anh sẽ học nghề gì đó để đi làm rồi mình cưới nhau, em nhé!
Cô bẽn lẽn gật đầu.
Ngước mắt lên bầu trời, họ nhìn thấy một đôi chim đang chắp cánh bay cùng nhau. Một cuộc sống mới hạnh phúc sắp bắt đầu với họ...
Hết.
Vài nét về tác giả:
Bài đã đăng: Ở nơi cuối con đường.