Cà phê muối
Anh chẳng phải là mối tình đầu, lại càng không phải là mối tình sau cùng, tại sao anh cứ tồn tại mãi trong em vậy? Anh đi vào lòng em không bằng những lời nói trao chuốt, không bằng những cử chỉ chăm sóc thái quá. Khi anh có nhiều thứ trong tay, anh nói đùa việc muốn em nhận một món quà giá trị: "Người ta chẳng cho không ai điều gì bao giờ. Một người đàn ông đem đến điều gì đó cho một phụ nữ, anh ta luôn mong muốn nhận được đáp trả tương xứng, và anh... cũng không ngoại lệ, thậm chí còn tham lam hơn thế. Anh có thể đem đến mọi thứ cho em chỉ để đổi lại em yêu anh thật lòng và dành tình cảm cho anh trọn vẹn...".
Tại sao em không thể quên, dù những kỷ niệm với anh không đủ để nuôi dưỡng một tình yêu? Anh nói chỉ có mình em, và 47 năm còn lại của cuộc đời, anh sẽ luôn ở bên và trả nợ cho em vì những lúc vô tình làm em buồn. Em tin khi anh nói điều đó. Bởi anh sẽ luôn là anh dù cuộc sống thay đổi. Anh sống tình cảm và chân thành với mọi người. Anh vì mọi người quên cả bản thân và... em.
Em yêu và hiểu anh nhưng lại không thể ở cạnh anh, vì sao vậy? Chỉ vì cuộc sống không còn được như ý muốn. Và bởi vì anh không còn muốn cùng em chia sẻ mọi việc trong cuộc sống nữa.
Anh mặc cảm không thể mang lại cho em những điều tốt đẹp. Nhưng "sông có khúc, người có lúc". Ai cũng có những khoảng thời gian khó khăn và đâu phải ai cũng thành công khi ở tuổi 23. Và... điều em lo sợ nhất đã đến, cuộc sống đã đẩy hai ta ra quá xa nhau. Để bây giờ nếu tình cờ gặp em, anh lại thấy ngượng ngùng. Không ai nói lời chia tay nhưng ai cũng biết là không thể gặp nhau như trước được nữa...
Em đã sai khi tỏ ra mạnh mẽ, em cố làm như vậy chỉ vì nghĩ rằng làm thế sẽ giúp anh có thêm nghị lực và lạc quan vượt qua. Không thể ngờ rằng em càng tỏ ra lạc quan và khích lệ anh bao nhiêu thì anh càng cảm thấy không xứng đáng với em. Còn em không thể chịu được cảm giác anh vô cớ tránh mặt, em đã chẳng tìm anh thêm một lần nào.
Em luôn bướng bỉnh và cố chấp, và em đã đến với người khác khi anh nói: "Hãy cho anh thêm một thời gian". Đối với em dường như không có khái niệm chờ đợi cho một tình yêu. Không có gì tồn tại được khi chúng ta không nuôi dưỡng, trừ đất và đá... Tại sao lúc em cố quên thì lại càng nhớ anh hơn bao giờ hết? Em sẽ giận và không tha thứ cho anh đâu, vì em biết rằng anh sẽ không bao giờ xin em tha thứ...
Anh không cho em niềm tin, rồi đến khi em muốn sống thăng bằng thì anh lại cho là em dễ thay đổi. Em chưa bao giờ có được một cái ôm siết chặt từ anh, chỉ để cảm nhận được rằng anh yêu và mong có em... Anh có biết nhiều người cho rằng anh vẫn chưa thể quên được mối tình đầu? Anh có khi nào hiểu được cảm giác của em lúc đó? Anh thì quá cao thượng còn em thì quá ích kỷ? Có lẽ thật vậy, nên em mới chính là người không xứng đáng với anh!
Anh nói không còn cảm nhận được hơi ấm của trái tim em? Làm sao cảm nhận được khi em không thể gần anh, làm sao sưởi ấm được khi ở anh cứ toát ra hơi lạnh? Trái tim em có còn chỗ cho riêng anh không thì chỉ có em mới hiểu được! Em đã quyết định những gì và làm những gì vì anh, anh không cảm nhận được hay sao?
5009 |
Nghe ca khúc Love của huyền thoại John Lennon. |
Em chỉ muốn anh biết rằng suốt quãng thời gian em sống, chỉ có những ngày ở Hà Nội là những ngày nắng đẹp, còn lại đều xám xịt và u ám...
Một người hạnh phúc là một người có trong tim nhiều kỉ niệm. Nhiều điều đáng nhớ sẽ làm cho con người sống khác đi nhiều lắm... Nhưng vì sao kỉ niệm và hạnh phúc không thể đi cùng nhau trên cùng một con đường... Vì sao hạnh phúc có khi chỉ vụt qua không để ta kịp thối lên: "Ồ! Mình đã hạnh phúc!"
Kỉ niệm đôi khi chỉ là những điều quá nhỏ nhặt nên chỉ vì nắm giữ được một phần quá ít, tôi đành buông tay ra trước khi nó tự tuột đi mất.
Vài nét về blogger:
Hiện tại là một món quà! - Cafemuoi2009@yahoo.com