Lê Na
Đôi khi cuộc sống giống món mỳ ăn liền, muốn khựng lại, đứng lại một chút cũng không kịp. Nó mặc nhiên bắt chúng ta ngồi vào cỗ xe rồi đẩy tới, muốn nhảy xuống cũng không xong. Nhiều lúc thảnh thơi đứng lại, ta tự hỏi: "Tại sao mình phải cố gắng, vì cái gì, để làm gì?". Vậy mà đôi lúc lại thầm cảm ơn cái bánh xe thời gian ấy để mình quên rằng mình đang ở xa, quên cái nhiệm vụ đếm thời gian mỗi ngày, chỉ việc nhắm mắt lại là thấy cuối tuần, mở mắt ra là lại thấy hàng đống công việc trước mắt.
Ba tháng qua nhanh hơn mình tưởng rất nhiều, rồi chẳng mấy chốc sẽ là một năm, một năm rưỡi rồi kết thúc, rồi trở về... Có lẽ mọi thứ sẽ cứ tiếp tục trôi như thế nếu không có ngày mùa đông ùa về làm khựng lại tất cả. Thỉnh thoảng, ở nơi đầy đủ tình yêu thương, mình thèm một chút không khí lạnh của mùa đông để người với người gần nhau hơn, để cảm nhận chút hơi ấm ngọt ngào nhưng ở nơi đây, mình chẳng hề thích mùa đông chút nào cả.
Mình ghét những cơn gió lạnh cứ rít lên từng hồi như bão sắp đổ bộ, ghét nhìn thấy làn da khô dần và tróc vảy trong mùa đông giá rét, ghét phải thức dậy mỗi sáng bằng cổ họng khô đắng vì đêm ngủ không thể thở bằng mũi và ghét phải dừng lại để nghĩ đến những ngày tiếp theo, nghĩ đến không khí năm mới mà mình đã cố tình nhét vào một góc nào đó của ký ức.
Mình đã không còn đi làm để giữ lời hứa với bản thân: "Tiền bạc chỉ nên là phương tiện trang trải cuộc sống, tuyệt đối không nên là mục đích của cuộc sống". Mình muốn chính mình được nghỉ ngơi sau những ngày vất vả cuối tuần để thực hiện mong ước nhỏ: đọc sách, xem phim, đi đây đi đó hay đơn giản là một giấc ngủ muộn và thức dậy khi trời đã trưa. Tuy nhiên, thời gian đi làm vừa rồi cũng đã cho mình biết khá nhiều điều mà nếu chỉ qua đây học, chỉ quẩn quanh trong trường hay một vài cuộc triển lãm, vài địa điểm du lịch nào đó... thì mình sẽ chẳng bao giờ biết được.
Mình hiểu hơn lý do tại sao nhiều người Đài Loan có thành kiến với người Việt Nam. Mình hiểu hơn về cuộc sống của người lao động Việt Nam tại Đài Loan hay những người phụ nữ Việt Nam qua Đài Loan kết hôn và thậm chí là cả những du học sinh đã có vợ con khi sang đây thay đổi như thế nào? Và dĩ nhiên, tất cả những điều mình hiểu được đó chẳng cho mình bất kỳ niềm hy vọng, một ấn tượng tốt đẹp nào thì làm sao ở đây người ta không kỳ thị?
Người ta thường nói "Xa mặt cách lòng" nhưng với mình, khi những người đã thành vợ, thành chồng thì ngoài tình còn nghĩa nữa. Dĩ nhiên, khi đi xa, chuyện thiếu thốn tình cảm là điều khó tránh khỏi nhưng con người ta có thiếu gì cách bù lấp vào khoảng trống đó ngoài việc phải cần đến một tình cảm khác? Vậy mà có "ông thầy" nghiên cứu sinh mình biết đã ngồi với tình nhân bình phẩm nhân cách của những kẻ ngoại tình khi chính mình là một trong số đó. Rồi anh ta cũng vẫn điện thoại về nói chuyện với vợ, mua quà cho con bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Mình đang tự hỏi liệu anh ta có ly hôn với vợ để sống và gây dựng sự nghiệp với cô người tình ở Đài Loan này luôn không hay đây chỉ là nhất thời bù đắp tình cảm thiếu thốn? Và vợ anh ta, một giáo viên ở Việt Nam sẽ như thế nào khi biết chuyện này?
Thực ra, chuyện giữ gìn tình cảm khi ở xa không phải quá khó như nhiều người từng nghĩ. Dĩ nhiên, quá bận bịu để lao vào công việc cũng là một cách. Điện thoại nói chuyện hay liên lạc qua Internet cho người mình yêu thương cũng là một cách vì ngày nay, việc liên lạc với nhau đâu còn nhiều khó khăn như trước đây. Tuy nhiên, mình nghĩ rằng vấn đề quan trọng nhất của việc giữ gìn tình cảm khi ở xa là tình cảm thực sự của mình như thế nào và niềm tin vào tình yêu của mình ra sao?
Nếu vẫn giữ được niềm tin vào tình yêu và cần hiểu như một ai đó đã nói: "Khoảng cách trong tình yêu chính là một cơn gió, nó sẽ dập tắt tình yêu nhỏ và thổi bùng tình yêu lớn" thì chẳng có khoảng cách nào là không vượt qua được.
Vài nét về blogger:
"Hãy đến thật gần điều anh định nói. Hãy nhìn thật gần từ mọi phía. Hãy cầm lên, xem xét bằng kính lúp, ngửi, nếm, sờ nắn. Và khi đã biết tất cả về nó, hãy quẳng đi và quên nó đi. Sau đó mơ về nó. Và rồi viết về nó" - Lê Na.