Nick D.
Chóng vánh.
5 phút trước chúng ta còn nhớ nhau.
5 phút sau, hai chúng ta đã thành hai người xa lạ.
Trong 5 phút ngắn ngủi đó, cuộc nói chuyện cuối cùng giữa tôi và em…
Em: Anh là đồ tồi!
Tôi:...
Em: Còn nhớ lần đầu tiên anh nói yêu tôi. Anh đã nói thế này. Anh giống như một kẻ lữ khách đang lạc trên hoang mạc, đã lâu lắm rồi, chỉ có mặt trời như thiêu đốt và cát nóng đồng hành. Chính vào cái lúc anh đã gần như gục ngã, em xuất hiện, giống như một ốc đảo của thiên đường, một dòng suối mát lạnh, giành lại sự sống và niềm tin của anh từ bóng tối. Anh đã nói hay thật, và tôi đã quá mù quáng mà không nhận ra cái lắt léo trong những lời đường mật của anh...
Tôi: Đường mật? Lắt léo?
Em: Chẳng phải sao. Ừ thì tôi là dòng suối mát lạnh. Nhưng tôi chỉ có ý nghĩa với anh khi anh đã mệt mỏi với việc tìm kiếm cho mình một tình yêu. Để rồi khi anh đã, theo lời của anh, là "sống lại", thì đối với anh, tôi chẳng có ý nghĩa gì hơn là… là… NƯỚC LÃ! Phải rồi, nước lã, nước lọc. Vô vị. Nhạt hoét. Và giờ thì anh lại tràn trề sức sống để lao vào những cuộc phiêu lưu, những cuộc chinh phục mới. Bây giờ anh thích uống nước gì chả được. Nước ngọt có ga đi, uống xong ợ cho sướng. (Em trợn mắt, đúng là em, đang nói chuyện nghiêm túc mà vẫn có thể nghĩ ra những câu vừa chọc tức, vừa chọc cười...).
Tôi: Nước lã? Nước lọc?... Ừ, đúng rồi, em chính là nước lã, nước lọc của tôi...
Em bật khóc, vùng bỏ chạy, để lại tôi ngơ ngác nhìn theo.
Em không cho tôi cơ hội được kết thúc câu nói của mình.
Thôi, không nói được trực tiếp với em, thì tôi sẽ nói lại ở đây vậy. Hy vọng em sẽ đọc được những dòng này...
Để tôi kể cho em nghe, tại sao tôi lại coi em là nước lã, nước lọc.
Em có biết, nước lã người ta còn gọi là nước tự nhiên, tức là nó hoàn toàn đến từ tự nhiên. Đến trẻ con 3 tuổi cũng có thể kể được những nguồn nước tự nhiên. Thì nước sông, suối, ao, hồ, biển, và nước mưa (nói đến đây tôi lại nhớ đến cái vòng tuần hoàn của nước được học trong môn Khoa hồi cấp 1, 2 gì đó). Ừ mà đứa trẻ 3 tuổi đó học đến cấp 2, khoảng lớp 6, lớp 7 gì đó thì chắc chắn nó sẽ kể vanh vách ra những lợi ích của nước đối với sự sống. Tôi chả thiết kể lại làm gì, mất công em bắt bẻ, "Anh nghĩ em là ai chứ?".
Bây giờ tôi kể em nghe về nước suối. Là vì tôi đã từng ví em là nước suối mà. Trong số các loại nước tự nhiên, trừ nước mưa em có thể hứng và cất trong chung để lắng cặn, thì nước suối là sạch nhất, tinh khiết nhất. Có nhiều lý do. Thứ nhất là nước suối thường có đầu nguồn từ trên cao, mà nước đổ từ trên cao xuống với vận tốc lớn nên bao nhiêu cặn bẩn đã văng ra cả. Rồi nữa, dòng chảy của suối nhỏ, hẹp và ngoắt nghéo, nên tốc độ của dòng suối chậm rãi và uyển chuyển. Nước suối cũng chỉ có mặt ở những vùng núi cao, nơi đá nhiều hơn đất. Giờ em đã biết vì sao nước suối sạch chưa. Và vì sạch, nên vị nước suối trong lành, mát mẻ và tinh khiết. Đôi khi còn có vị ngòn ngọt. Uống một ngụm nước suối thì rất sảng khoái.
Nhưng em còn đặc biệt hơn nữa, vì em là nước suối của ốc đảo giữa hoang mạc mà. Em biết đặc biệt ở chỗ nào không. Đó là, nước suối của những ốc đảo giữa hoang mạc không khởi nguồn từ chỗ cao, ngược lại, nó chảy ra từ lòng đất. Những mạch nước ngầm giữa hoang mạc thường nằm rất sâu dưới lòng đất, bởi vậy, nó mát lạnh và chứa nhiều chất khoáng. Nước suối này đặc biệt tới mức, có người đã từng sống sót chỉ bằng việc uống nước suối này mà không cần ăn uống. Em có tin không?
Tôi cũng chẳng hiểu sao, trong câu nói lúc nãy của em, em lại liên hệ từ nước lã sang cả... nước lọc nữa. Em đúng là buồn cười. Nhưng tôi lại mắc tật nói nhiều, nên thôi, tôi cứ kể luôn cho em nghe chuyện nước lọc vậy.
Nước lọc thì vốn là nước tự nhiên được đun sôi lên rồi để nguội, ai mà chẳng biết. Tôi chẳng biết cái tên nước lọc nó mọc ra từ đâu, nhưng bà tôi thì nhất định phải gọi nó bằng cái tên nước sôi để nguội. Chuyện nước lọc tưởng đến đây là hết, nhưng đấy là hồi mình còn bé, đất nước còn nghèo thôi em ạ, nước đến mang đi đun sôi, để nguội, rồi uống, thế thôi. Ấy thế mà thời thế thay đổi, đất nước mở cửa, chuyện nước lọc tự nhiên lại dài ra.
Đó là vì có sự xuất hiện của cái anh nhà nước lọc nhưng lại mang cái tên rất Tây, "La vie". Xưa nay mình toàn uống nước lọc miễn phí mà em, sao tự nhiên bây giờ người ta đem nước lọc đi đóng chai, rồi lại bắt mình mua. Người ta quảng cáo là cái loại nước lọc này đã được xử lý theo dây chuyền công nghệ Tây phương, loại bỏ những tạp chất tự nhiên có hại cho sức khỏe con người vốn vẫn có trong cái loại nước sôi để nguội ta uống xưa nay. Thế là thiên hạ đổ xô đi mua loại nước lọc mới có tên "Cuộc sống". Mẹ tôi cười nhạt, vớ vẩn, nước sôi để nguội dân ta đã uống cả ngàn năm nay có sao đâu, phí tiền. Mẹ có biết đâu thằng con quý tử của mẹ đôi khi vẫn lén mẹ mua vài chai “Cuộc sống” ngồi nhâm nhi. Thú thật là chẳng biết có phải tôi cũng giống như người ta, mắc mấy cái bệnh sính ngoại, sính quảng cáo, sính "sang trọng và quý phái" hay không, nhưng tôi công nhận uống "Cuộc sống" có vẻ ngon hơn nước sôi để nguội thật.
Thế rồi, hàng loạt những nhãn hiệu nước lọc mới ra đời cạnh tranh với "Cuộc sống". Kể được hết tên bọn chúng chắc có đến sang năm, nên tôi chẳng dại. Nhưng tôi lại phải thú nhận, tôi đã trót kết một thứ nước lọc mới có tên là Aquafina. Nước lọc mà lại có ga. Lạ thế cơ chứ. Dù sao thì mấy cái thứ nước lọc đóng chai này cũng tốn kém, nên thi thoảng lắm, phải lúc nào thật là "sang trọng và quý phái", tôi mới dám móc túi ra mua lấy một chai con con. Rồi thì giữ lại cái vỏ chai, về nhà đổ nước sôi để nguội vào rồi tiếp tục ra ngoài "sang trọng và quý phái". Tôi thế đấy.
Bây giờ tôi sẽ nhắc đến một cái chỗ mà tôi biết là khi em nghe đến tên nó, hẳn em sẽ lại nhíu mày vào thốt nên một câu, "Lại La Place!". Thì biết làm sao, tôi lỡ yêu nó mất rồi (tất nhiên là gần bằng em thôi).
Lần đầu tiên tôi đến La Place, em ạ, tôi đã rất ngạc nhiên khi, tôi gọi một cốc lọc đá (để uống kèm cốc Latte tôi cho lỡ tay đường), người ta đã mang ra cho tôi một cốc nước lọc có thả một lát chanh. Tôi chưa thấy thế bao giờ, cũng nhấp miệng uống thử. Cái vị lạ lắm em ạ, tôi ngạc nhiên thốt lên, "Chưa bao giờ thấy nước lọc ngon đến thế!" Lát chanh bỗng làm cái vị của nước đun sôi để nguội bỗng trở nên tinh khiết hơn, man mát, chua chua, rất là dễ chịu. Một trong những ấn tượng tốt đẹp về cái quán này. Và từ đó trở đi, đi uống nước ở đâu, khi gọi nước lọc, tôi cũng yêu cầu người ta bỏ thêm cho tôi một lát chanh.
Thì đấy là nước lọc đá mùa hè. Thế em biết mùa đông em đi uống nước mà gọi một cốc nước lọc nóng hoặc ấm, người ta sẽ bỏ cái gì vào trong đó không. Đố em biết đấy. Một lá bạc hà tươi. Hơi nóng sẽ làm tinh chất bạc hà tan vào trong cốc nước làm cho vị nước có chút mùi thơm nồng ấm của bạc hà, thật là dễ chịu.
Những lúc như thế này thì đừng có mà coi thường nước lọc.
Thôi chết, nãy giờ tôi cứ lèm bèm cái gì thế nhỉ. Nhưng mà, về cơ bản, em đã nhận ra chưa, cái lý do để tôi coi em là nước lã, nước lọc của tôi. Nói thật với em chứ, một năm không uống Coca cũng chẳng sao (ayx tôi lại bốc phét rồi, đi ăn mấy cái món đồ Tây mà tôi không được uống Coca thì có mà đầy chết), một năm tôi không uống Latte, không uống nước cam, nước chanh, cocktail, nước ổi, nước táo... (tóm lại là một tỉ thứ nước đã được chế biến, có màu, có vị) cũng chẳng sao. Nhưng em thách tôi đi, thách tôi nhịn uống nước lã, nước lọc một tuần xem. Chỉ sợ một tuần sau, mà nhất là trời cứ nóng thế này, em sẽ gặp lại tôi trong tình trạng đang nằm hấp hối trên giường, hai trong mắt trắng dã, môi nứt nẻ, miệng đớp đớp theo đúng phong cách "cá mắc cạn".
Ừ thì nhạt hoét, nhạt toẹt. Nhưng đố có ai trên đời này sống thiếu được cái thứ nước không màu, không mùi, không vị này đấy.
Giờ thì em đã hiểu tại sao tôi lại ví em là nước lã, nước lọc của tôi chưa hả em?
Nào, nói từ nãy đến giờ rồi, tôi cứ gọi là khan cả cổ. Hỡi nước lã, nước lọc của tôi, em có chịu quay trở lại đây với tôi ngay không thì bảo. Nói thì nói vậy thôi, chứ tủ lạnh nhà tôi cũng đang sẵn một chai sữa tươi, một hộp nước ổi, vài lon nước cam và cả nước uống tăng lực nữa, chắc cũng đủ cho tôi cầm cự vài ngày đề phòng trường hợp mấy ngày tới em dỗi tôi không thèm lên mạng nên cũng chẳng đọc được cái blog nhảm nhí này.
Nhớ em nhiều.
Vài nét về blogger
Nick D. là MC Quốc Đạt của Chương trình Tôi 20 (VTC). Hiện nay, anh học ở Anh.