- Cơ duyên nào đưa chị đến với cuộc thi "Người đẹp Mùa xuân 1997"?
- Vào tháng 6/1996 khi mới 13 tuổi, tôi được các chuyên gia phát hiện và được mời tham gia hai CLB Thời trang trẻ dành cho học sinh - sinh viên thời ấy là: CLB Nhà văn hóa Lao Động và CLB Hoa Học Đường Nhà văn hóa Thanh niên. Cuộc thi Người đẹp Mùa xuân nằm trong khuôn khổ tổ chức của Nhà văn hóa Lao Động vào tháng 1/1997. Là gương mặt mới hoạt động, tôi được khuyến khích tham gia, qua đó học hỏi kinh nghiệm sân khấu, trau dồi chuyên môn...
Tính theo tuổi thì tôi quá trẻ để đăng ký. Nhưng về ngoại hình, tôi trưởng thành sớm, ra dáng thiếu nữ, cao khoảng 1,7 m, tính cách già trước tuổi. Ba mẹ tôi đồng ý cho con gái dự thi vì đây là chương trình quy củ của Sở Văn hóa, tổ chức chỉn chu và chuyên nghiệp. Thời đó, môi trường nghệ thuật cũng rất nghiêm khắc, khuôn phép quy tắc khác hẳn thị trường tự do ngày nay. Do vậy, tôi an tâm đi thi.
- Chị chuẩn bị ra sao cho cuộc thi?
- 24 năm trước, lúc ấy không có công nghệ chăm sóc, làm đẹp tiên tiến nên mọi việc chuẩn bị đơn sơ. Tôi mượn giày của mẹ và áo dài trắng đi học mang theo thi sơ kết. Trang điểm, làm tóc do ban tổ chức sắp xếp và người make-up cho tôi lúc đó là chị ca sĩ hải ngoại Phương Tâm Anh. Đến vòng chung kết, tôi muợn áo dài của nhà thiết kế Sĩ Hoàng, Liên Hương. Còn dạ hội thì mượn ở một cửa hàng áo cưới. Chi phí trang phục lúc ấy khá đắt đỏ nên gia đình tôi không đủ khả năng đầu tư. May mắn là thầy cô hỗ trợ. Thành ra suốt cả cuộc thi, tôi không mấy tốn kém.
Suốt chặng đường đi thi, tôi giản dị lắm. Các bạn khác chuẩn bị trang phục, trang điểm lộng lẫy, nước hoa đắt tiền và có người nhà theo chăm sóc. Có bạn đã sinh hoạt thời trang lâu hơn hoặc là sinh viên trường nghệ thuật, sân khấu điện ảnh nên kỹ năng trình diễn tốt hơn nhiều. Tôi thì ngược lại, bố mẹ bận đi làm, em trai còn nhỏ nên tự thân vận động. Đi học về, tôi mặc nguyên bộ áo dài đến sân khấu tập luyện và chỉ biết tô son môi cho tươi tắn. Đến tận đêm chung kết, mẹ mới theo phụ giúp.
- Chị đã vượt qua những vòng thi nào để giành vương miện?
- Cuộc thi ngày ấy có thể lệ chẳng khác gì nay. Từ sơ khảo trên sân khấu, các thí sinh được chấm điểm qua phần trình diễn áo dài, áo tắm và dạ hội. Ban giám khảo ngoài các bác cán bộ thuộc Sở Văn hóa còn có NSND Trà Giang, diễn viên Kim Khánh, ca sĩ Lý Hải... Những ngày hoạt động bên lề, ban giám khảo cứ tiếp xúc, trò chuyện hay ăn uống cùng thí sinh. Mục đích của họ là quan sát cách ứng xử, thần thái từng người.
Tôi nhớ có một câu hỏi vui của bác giám khảo: "Nếu trời mưa, con chọn thời trang thế nào?". Tôi bất ngờ quá mới trả lời vui: "Dạ, trời mưa thì con mặc gọn gàng, dễ lội nước và chọn màu sáng nổi bật cho xe khác dễ nhìn thấy, khỏi đụng trúng". Nghe vậy, mọi người bật cười nghiêng ngả, nhận xét: "Con bé to tướng thế này mà ngây thơ, hồn nhiên quá". Tôi lại nghĩ: "Thôi chết, trả lời mà bị cười vầy thì rớt chắc. Vậy là chỉ có dịp đi diễn hay xem văn nghệ, chứ ai cho mình vào vòng trong".
Đến vòng chung kết, chúng tôi tiếp tục thi đầy đủ bốn phần: áo dài, áo tắm, dạ hội, ứng xử. Có lẽ các bạn khác áp lực chứ tôi thoải mái hơn. Nếu có giải phụ thì mình vui. Còn không, đây là trải nghiệm đầu đời của bản thân, chứ không phải tranh đua danh hiệu nào. Phải chăng sự vô tư, có chút hờ hững và không bon chen ấy đã làm cho ban giám khảo ấn tượng, chọn tôi làm người chiến thắng?
- Vòng thi ứng xử quyết định của chị diễn ra như thế nào?
- Tôi được hỏi là: "Em có nghĩ em là người chiến thắng đêm nay không? Điều gì khiến em sẽ làm nên chiến thắng ấy?". Tôi liển trả lời về quan điểm sống mà mình theo đuổi là vẻ đẹp "Chân - Thiện - Mỹ", đồng thời đề cao tiêu chí "giỏi việc nước, đảm việc nhà" sẽ là yếu tố giúp phụ nữ định hướng sự phát triển xa hơn trong tương lai.
Thú thật, tôi không nghĩ mình được vào sâu vòng trong nên không chuẩn bị kỹ lưỡng cho ứng xử. Đến khi vào vòng trong, ban tổ chức dặn câu hỏi không khó, các em cứ trả lời tự nhiên, thật lòng và lễ phép. Tôi nghĩ đó cũng là chìa khóa quan trọng giúp mình ghi điểm ở phần trả lời năm đó.
- Chị tận hưởng niềm vui chiến thắng ra sao?
- Tôi rất bất ngờ. Vui nhất là lúc MC hỏi khán giả chọn ai trao vương miện, đông đảo người xem ở khán phòng gọi số báo danh của tôi. "Ủa, công bố giải đến đâu rồi? Mình thắng thật sao? Nhìn phản ứng của mẹ thử?", hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu. Một đứa mới vào nghề, còn ngơ ngác non tơ mà đoạt giải nhất quả là ngoài sức tưởng tượng. Về đến nhà, cảm xúc của tôi còn lâng lâng.
Nhưng sáng hôm sau, tôi trở lại cuộc sống bình thường, phải cắp sách đến trường. Tôi vẫn là một cô bé Uyển Nhi 14 tuổi, tập trung việc học và tập luyện trình diễn chứ không có bất cứ đảo lộn cuộc sống nào.
Vương miện đã mở ra cho tôi nhiều cơ hội trong nghề người mẫu. Ý thức điều đó, tôi cố gắng chứng minh thực lực mình bằng thành quả lao động nghệ thuật qua những chương trình, bộ ảnh thời trang, đóng phim... Đến ngày hôm nay, tôi hài lòng vì mình đã thực hiện trọng trách tỏa sáng chiếc vương miện. Tôi không cho phép mình xấu và dốt, cho nên cố gắng học hỏi, phát triển bản thân tốt hơn.
- Nhìn lại cuộc thi năm đó, chị nhớ điều gì nhất?
- Đó có lẽ là tình bạn, tình đồng nghiệp. Ngày đó, tôi cùng các bạn mới vào nghề cùng nhóm. Lúc sinh hoạt, chúng tôi luôn đi cùng, hỗ trợ nhau nên cả cuộc thi là một bầu trời kỷ niệm. Tất cả là chân tình, tri âm suốt bao năm mà tôi khắc ghi trong lòng. Đến tận bây giờ, tuy mỗi người có cuộc sống riêng, chúng tôi đều giữ liên lạc trên mạng xã hội.
Ngoài ra, Nhà Văn hoá Lao động hồi ấy có nhiều ca sĩ đến tập hát và từ đó tôi gặp được những anh chị nghệ sĩ - điều vô cùng xa vời với một cô bé 14 tuổi. Tôi cũng nhớ như in đêm chung kết có các ca sĩ trình diễn: Lam Trường, Minh Tuyết, Cẩm Ly... Năm đó, anh Đàm Vĩnh Hưng vừa là gương mặt ca sĩ mới vừa là chuyên gia tạo kiểu tóc.
- Chị thấy thi nhan sắc vào thời điểm của mình với hiện tại có điều gì khác biệt?
- Thời ấy, cuộc thi rất ít và khán giả nhớ mặt nhớ tên từng thí sinh. Tuy đơn sơ, thiếu thốn vật chất và thua thiệt công nghệ, mọi thứ đều ấm áp tình người. Còn bây giờ, ngoại trừ một số ít cuộc thi lớn và uy tín, nhiều sân chơi nhan sắc tự phát đều bị thương mại hóa, trở thành mảng kinh doanh đắc lợi của các tổ chức tư nhân.
Ngày nay, hàng năm tôi được mời tham gia các cuộc thi Hoa hậu Phu nhân, Quý bà... Nhưng tôi cho rằng mình không đủ điều kiện kinh tế để đầu tư cơ hội giành vương miện. Chưa kể, tôi lại không làm việc lĩnh vực làm đẹp nên không biết mình chiến thắng sẽ đem lại lợi ích, hiệu quả kinh tế nào. Cho nên, vương miện và đêm đăng quang chỉ là một kỷ niệm lung linh thoáng qua trong cuộc đời phụ nữ, làm tăng thêm phần thú vị cho đường đời ta đi qua, chứ nó không phải là tất cả. Tôi thực tế chứ không thực dụng, không dùng kỷ niệm ấy để mãi đầu cơ trục lợi cho bản thân.
Nguyễn Xuân Uyển Nhi sinh năm 1983, từ nhỏ bắt đầu sinh hoạt trong nhóm thời trang tại Nhà văn hóa Lao động (TP HCM). Uyển Nhi dạn dĩ trước ống kính và có chiều cao vượt trội. Năm 1997, cô đạt giải nhất cuộc thi Người đẹp Mùa xuân, sau đó là Miss Paradise. Đây là bước đệm quan trọng giúp cô lấn sân showbiz với vai trò người mẫu. Thời điểm đó, Uyển Nhi phủ sóng hàng loạt chương trình thời trang lớn ở phía Nam. Sau gần 10 năm hoạt động, Uyển Nhi bất ngờ rút lui khỏi showbiz, kết hôn và sang Đan Mạch định cư. Hiện cô có cuộc sống kín tiếng, bình yên ở nước ngoài bên cạnh hai con. |
Anh Tuấn