Không biết khi yêu, nam và nữ thì ai sẽ chung tình hơn. Em không đắm say ánh mắt mà còn đắm say ở nụ cười. Nụ cười đầu tiên em nhìn thấy đến giờ vẫn mãi in trong tâm trí, trong trái tim này, sâu sắc lắm, mãnh liệt lắm. Vẫn còn đây nụ cười này, những tấm hình anh cười này đã làm em ấm lòng biết bao nhưng anh biết không em không thích anh mãi cười một kiểu thế này. Và, nếu không có nụ cười thì anh cũng sẽ bị chìm lấp đi giữa đám người xa lạ kia. Thế nên khi bắt gặp anh với nụ cười đầu tiên, em đã nhìn thấy nhân duyên tiền kiếp, em đã thấy cái lạnh trong con người em tan chảy.
Em đa cảm lắm, yếu đuối lắm không mạnh mẽ như vỏ bọc bên ngoài mà xung quanh đang thêu dệt lên. Em không mong trong tình yêu mình là cây tùng cây bách, chỉ mong là sợi dây leo nhỏ với sức sống tình yêu bền bỉ mang lại suối nguồn mùa xuân cho anh. Thế mà giờ đây con đường tìm đến hạnh phúc kia không phải là hạnh lộ trải đầy hoa hồng mà chỉ có chông gai đâm tướt vào chân. Em một mình thân gái lạc lỏng giữa nơi xa lạ đi tìm anh, với mảnh vở trái tim mong được hàn gắn. Thế mà giờ này anh nơi đâu?
Em cần một lời hỏi han từ phía anh như em hết đau bụng chưa, ăn tối chưa, hôm nay em làm gì? trời lạnh em đừng tắm nhiều mà cảm lạnh, em đi đường nhớ cẩn thận chỉ thế thôi cũng đủ làm em ấm lòng giữa chốn xa lạ, lạc lõng này.
Bản "Dạ khúc" giữa đêm mưa rồi theo đó là cao trào với tiếng đau quặn thắt dội ngược khi vang lên những tiếng ngân dài “tình ơi sao đi mãi, nén sông dài mênh mông”, “em còn nhớ hay em đã quên, nhớ sài gòn mưa rồi chợt nắng”, “như cánh hạc về chốn xa xam…” đưa giấc mơ xưa cùng anh trở về, vẫn nóng hổi đây, mới đây thôi như ngày hôm qua.
Bàn tay anh ấm lắm, em còn nhớ lắm những lúc vòng tay từ phía sau mà ôm lấy anh trên con đường lạnh những ngày cuối năm cuối năm. Giờ đây chỉ còn sự tĩnh lặng, tiếng nhạc và em. Em thích những điệu nhạc sâu lắng kia bởi nhắm mắt đắm chìm vào em lại tìm thấy bóng dáng anh.
Cũng kỳ lạ thật em chỉ thích chốn vui nhưng lại có duyên với nổi buồn, cô độc. Em thích chốn nhộn nhịp huyên náo nhưng lại thuộc về chốn bình lặng, nơi có nhiều kỷ niệm buồn, vui chỉ tính bằng phút giây. Nhiều lúc lầm lũi bước trên đường kia, em tự hỏi rằng đâu là nhà là chốn bình yên của mình đây? Là nơi tuổi thơ có cao nguyên lộng gió, nắng, hương đêm sương mờ luôn khắc khoải hướng về hay là chốn Sài thành nơi đã một thời tung tăng với niềm vui cuộc sống, công việc, ước mơ, bạn bè tất cả chỉ còn là sự hoen mờ, xa xôi lắm.
Giờ đây chỉ còn là chuỗi ngày đêm bạt mạng trước biển mênh mông và một bóng hình, em yêu biển, biển một bên và anh một bên, yêu quá đỗi. Vùng mình chợt tỉnh, đồng hồ điểm 21h30. Em cần anh, em cần ánh sáng. Một sự thôi thúc như có lực đẩy từ nơi xa xăm nào đó vọng về, em đi như một kẻ vô hồn, miệng gọi tên anh suốt quãng đường đến chỗ anh. Vẫn con đường chết lặng ánh đèn vàng trong đêm mà bóng người xưa nơi đâu?
"Tiếng gió xôn xao" của Đàm Vĩnh Hưng vang lại cùng tách cà phê trong đêm, đứng dậy ra về trong tiếng giục đóng cửa. Dựa lưng vào bức tường trắng trước nhà bên bóng cây đổ nhìn bất động ánh sáng hắt từ phòng thờ, vẫn là bóng ngoại đang cắm cho ông vài nén hương. Một tiếng chuông điện thoại “alô, ai đó” vang đi không tiếng trả lời phía đầu giây. Em thẫn thờ lê bước về cuối đường, 4 cây số từ nhà anh đến nhà em thôi, gần lắm.
Em bước vào vùng đêm, đêm như con quái vật đang chực chờ nuốt một bóng đi hoang. Nghẹn ngào vẫn với niềm tin cháy bỏng mong tròn chữ duyên. Em ngất đi trong cơn mê, trong tiếng yêu đầu đời. Rồi em trở về cai nghiện cái tình yêu đang bủa vây hằng đêm với viên seduxen để mong tìm thấy sự an lòng. Tình yêu là gì mà người ta có thể chết vì yêu?
Giờ em cũng mới hiểu và thông cảm những ai chết lụy vì tình trên thế gian. Em biết rằng cuộc đời ngắn lắm, sống là không chờ đợi, cuộc sống đang quay cuồng không chờ ta thế kia mà tình yêu thì đang đứng lại và chết dần. Em không dũng cảm đối mặt với sự tan vỡ, chia ly. Em thêu dệt giấc mơ về hạnh phúc và luôn có anh đứng chờ em phía cuối con đường đầy nắng kia nhưng đau lắm khi nhận thấy mọi con đường đều có ngã rẽ chia đôi. Em và anh chỉ như hai đường thẳng song song, anh và em liệu có giao nhau khi tiến về vô cực không hở anh? Biển tối nay trăng tròn rất đẹp, sóng vẫn dâng trào nổi nhớ trong em.
Mimosa