Anh lại nhớ em, một nỗi nhớ không tên, nỗi nhớ làm cho con tim trở nên ấm áp nhưng nhiều lúc nó cũng nhói đau. Chỉ vì nỗi nhớ đó chỉ có một chiều, có lẽ mãi sẽ như vậy. Ngày em về quê với gia đình, tự nhiên lại thấy cảm giác hụt hẫng đến kỳ lạ, mặc dù cho dù em ở đây anh cũng thỉnh thoảng lắm mới có cơ hội gặp em, cũng chỉ để ngắm em vui vẻ cười đùa với bạn bè. Không biết điều gì đã đong đầy cho nỗi nhớ trong anh, lâu lắm rồi anh đã cố gắng chỉ nhìn lướt qua em, để hy vọng khuôn mặt, ánh mắt nụ cười của em sẽ mờ dần trong tâm trí. Biết làm sao được, không có hy vọng nào cả, không có vị trí nào cho anh, bởi vì trái tim em đã dành cho người khác. Nhưng tại sao, anh muốn hét lên tự hỏi mình anh cho bị khùng không? Có lẽ là khùng thật. Thứ bảy vừa rồi, khi xem em hát và biểu diễn. Anh nghĩ rằng, em đã thực sự vượt qua đuợc quá khứ và đã tìm lại được niềm vui và một con đường cho mình. Ở đây em có thể tránh xa được những điều không vừa ý, có thể sống và làm những điều mình thích. Còn với anh, anh đã từng hy vọng, đã từng vấp ngã, đã đứng dậy cố gắng để đi theo tiếng gọi của trái tim. Nhưng anh biết cho dù thế nào thì anh vẫn phải về VN làm tròn trách nhiệm của một người con đối với cha mẹ. Mơ ước được chung vai sát cánh với em trên con đường này mãi sẽ chỉ là một giấc mơ đẹp. Em sẽ không thể bỏ con đường em đang đi, con đường mà em có mọi thứ, có cả người yêu thương em để chấp nhận anh, bởi trên con đường anh đi phía trước chỉ là những ẩn số. Tết sắp đến rồi, chúc em và gia đình có một cái Tết thật vui vẻ. Rồi quay lại sống vui vẻ và lạc quan như em vẫn đã như thế nhé. Trái tim của anh đã bay theo em về miền Nam ngập tràn nắng, rồi nó sẽ quay trở lại với anh khi đó đã mỏi cánh. Hy vọng ngày đó sẽ không xa...
TP