Ngày đó nếu không có Thu thì em chắc chẳng còn muốn sống đến ngày hôm nay. Anh, anh trai của Thu, anh chỉ gặp em rất ít nhưng mỗi khi gặp anh nói chuyện với anh em rất vui. Anh như một người anh trai chỉ bảo em rất nhiều, cho em những lời khuyên bổ ích, anh đã từ từ đưa em về lại cái cuộc sống mà lúc đó em rất chán ghét, cho em nghị lực để sống, để tiếp tục học tập.
Em còn nhớ cái ngày cuối cùng đó, trước khi về quê V.A. em và anh nói chuyện rất nhiều anh bảo em rằng: "Giờ đây em không còn cô đơn bên cạnh em còn có anh và có Thu, những người bạn của của em, em hãy cố gắng lên hãy quên đi những gì đau buồn, khi nào em thấy không có ai để tâm sự để khóc hãy tìm anh, anh sẽ nghe em khóc.
Em đã khóc, khóc cho chính mình và em khóc vì em rất vui, em hiểu anh rất quý em. Nhưng em không ngờ đó lại là buổi nói chuyện cuối cùng em có thể nói với anh. Khi em và Thu bị ngã xuống nước anh đã chìa bàn tay của mình ra mỉm cười "Thế này thì về chết rét à?", câu nói cuối cùng mà em và Thu nghe được từ anh.
Anh đã rời xa em và Thu chỉ nhìn thấy bàn tay anh giơ lên cao rồi chìm sâu xuống làn nước. Đau đớn quá anh đã ra đi bỏ lại tất cả con đường học tập của anh con dang dở, anh bỏ lại em gái, bỏ lại đằng sàu anh là những giọt nước mắt của mẹ, của bố.
Em không tin được vào những gì nhìn thấy. Anh biết không cái ngày đó em đã tự thề với bản thân mình rằng phải cố gắng để sống tốt không phụ lòng anh. Phải mất một thời gian khá dài em mới có thể trải qua nỗi sợ hãi. Cứ nhìn thấy nước là em lại sợ. Nhìn dòng nước mênh mông em như thấy hai bàn tay của anh thấy môi anh mỉm cười.
Em không thể tin được không thể khóc được lần cuối đó em đã ôm anh đôi bàn chân ấm áp qua sao có thể bỏ em được chứ. Giờ đây đã bao năm trôi qua nhưng em vẫn không thể quên được buổi chiều mưa hôm đó. Anh đã đem đến sức sống cho em, mang cho em bài học đắt giá đầu đời.
Em giờ vẫn sống tốt anh ạ, bên em giờ có tất cả bạn bè gia đình và một người luôn mang đến cho em tiếng cười, luôn lắng nghe em nói, lúc em khóc người đó luôn đưa vai để em dựa vào.
Nhưng em vẫn không thể nào quên.
Đỗ Thị Thu Huyền