Anh còn nhớ không bài hát "Một trái tim một tình yêu" anh từng hát cho em nghe giờ đây vẫn còn ở trong ký ức của em. Vậy là chúng mình đã rời xa nhau một thời gian rồi anh nhỉ, em không biết mình đã sống như thế nào hay đơn giản chỉ là một cách để tồn tại. Chúng mình quyết định rời xa nhau để cũng suy ngẫm về tất cả. Em biết quãng thời gian vừa qua đã làm anh và em quá mệt mỏi, em cảm thấy vô cùng đau đớn khi tình yêu của chúng mình không được gia đình anh chấp thuận, còn anh dường như không đủ nghị lực để vượt qua rào cản đó. Nhưng hôm nay em không muốn nhắc lại những chuyện không vui đó nữa, hãy để thời gian trả lời tất cả. Cuộc sống vẫn cứ thế trôi đi, em vẫn là em một cô gái đơn giản như mẹ anh từng nói. Anh biết không đã có lúc em muốn có một giấc ngủ dài để quên đi tất cả, nhưng nếu em làm như vậy thì thật quá ích kỷ phải không anh. Mỗi ngày trôi qua em cố gắng kìm nén nỗi đau, đi qua những nơi từng là kỷ niệm của hai đứa em cố để không nghĩ đến anh. Và cũng có lúc em tự mỉm cười với mình rằng em đã từng được yêu anh, vì được yêu ai đó cũng là một điều hạnh phúc. Mơ ước về một ngôi nhà nhỏ cho hai đứa giờ đây ngày càng trở nên mong manh. Em đã rất mong có một gia đình hạnh phúc, nơi mà em có thể chăm sóc cho người mà em yêu thương. Nhưng điều đó là quá xa vời, đôi khi những điều nhỏ nhoi thôi nhưng sao lại khó thực hiện thế anh nhỉ. Em không biết quyết định xa anh có phải là một quyết định đúng đắn hay ko. Nhưng em tin rằng nếu tình yêu anh dành cho em chân thành thì anh sẽ tìm gặp em. Đoạn nhạc " Song from a sceret garden" mà anh thổi cho em nghe thật là buồn, liệu đó có phải là một lời chia tay không anh. Em thật sự không muốn nghĩ đến điều đó. Hà Nội đợt này lại lạnh thế, em không thích mùa đông vì cái lạnh càng làm em nhớ anh nhiều hơn. Anh ở xa cũng giữ gìn sức khoẻ anh nhé, để ngày mình gặp lại nhau em muốn thấy anh vẫn là anh của ngày xưa. Em yêu anh!
Thuỳ Linh