Hôm qua em vào blog của anh và thấy tên em đã bị xoá. Chắc anh làm vậy để vui lòng cô ấy và thoả nỗi oán giận của anh. Em đau lòng biết bao nhiêu. Đau lòng không phải vì anh không chọn em mà vì không bao giờ em muốn tin rằng anh là kẻ dối trá. Em đã chấp nhận mất anh khi anh nói rằng anh phải trở về với người yêu cũ vì anh nợ cô ấy rất nhiều, vì cô ấy chỉ có mình anh, thiếu anh cô ấy không sống nổi. Em chấp nhận, đau lòng mà vẫn tự hào vì anh là một người có trách nhiệm, vì anh dám hy sinh.
Vậy mà, sự thật là thế nào đây anh? Anh bỏ em vì một người con gái đến sau và tất cả những gì anh nói chỉ là một màn kịch để em chấp nhận ra đi mà không oán hận mà vẫn giữ trong lòng một hình ảnh thật đẹp của anh. Anh nói rằng anh làm vậy là vì em, vì không muốn làm em tổn thương. Anh có nghĩ, khi sự thật phơi bày, vết thương trong lòng em sẽ lớn đến mức nào?
Nếu em không tình cờ biết được chuyện này, liệu anh còn lừa dối em và bạn gái hiện nay đến bao giờ?
Giờ đây anh oán trách em khi em tìm gặp cô ấy để biết được sự thật mà anh che giấu bao lâu nay. Anh trách em sao vì chuyện riêng của anh và em mà làm tổn thương cô ấy, sao bắt cô ấy phải gánh chịu. Rằng cô ấy không đáng bị như vậy, rằng em đã chà đạp lên anh và tình cảm của anh.
Em đã sai sao anh? Cô ấy không đáng bị tổn thương hay cô ấy không đáng bị lừa dối? Cô ấy có thực sự hạnh phúc khi không hề biết rằng trong suốt thời gian anh yêu thương cô ấy mình vẫn gặp nhau và những gì chúng ta dành cho nhau không đơn thuần là một tình bạn? Em biết em sai lầm vì yếu đuối, vì đã không làm gì để ngăn cản những đòi hỏi của anh. Anh nghĩ trong suốt thơì gian qua, em thanh thản sao? Đã bao lần em muốn chúng ta dừng lại, em nói rằng mình đừng gặp nhau nữa vì thực lòng em không muốn anh có lỗi với bạn anh, thực lòng, em không thể hạnh phúc và thanh thản khi chiếm đoạt một cái gì đó không thuộc về mình.
Mỗi lần như thế, anh lại nói anh không muốn xa em, không muốn mất một người mà anh có thể sẻ chia tất cả kể cả những điều mà bạn gái anh và không ai chia sẻ được. Em lại yếu lòng và em lại bên anh. Dù rằng em đã cố giữ một khoảng cách khi gặp anh, cố tình không nhắn tin hay gọi điện thì chính anh lại chủ động gọi cho em, anh nói anh nhớ em, anh nói anh muốn gặp em và mỗi khi gặp em, anh đều không thể không ôm em vào lòng, nói với em bao lời yêu thương.
Vậy mà giờ đây... em là kẻ tội phạm đã làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người. Trong mắt anh em là kẻ vô lương tâm và tàn nhẫn chỉ biết làm cho hả dạ mà không cần quan tâm tới cảm xúc của ai. Em xấu xa lắm phải không anh? Em ước gì mình thực sự là kẻ nhẫn tâm như vậy để không đau lòng khi thấy anh đau khổ, để không day dứt vì cảm giác mình có lỗi.
Nỗi đau này của em ai là người thấu hiểu? Em đã mất anh nhưng điều đau lòng nhất là mất đi một tình bạn mà em thực lòng nâng niu và trân trọng và mất đi tất cả những hình ảnh đẹp về anh trong em.
Thôi, dù sao, những gì cần làm em cũng đã làm, những gì cần nói, em cũng đã nói và chuyện gì phải đến cũng đã đến. Em chỉ cầu mong đến một ngày em có thể quên đi tất cả những đau thương và mất mát ngày hôm nay để có thể nói rằng em đã tha thứ cho anh và cho chính mình.
Em cũng mong, anh sẽ biết trân trọng bản thân mình, trân trọng những gì tốt đẹp mà những người từng yêu thương và trân trọng anh giành cho. Cầu mong anh sớm vượt qua tất cả. Dù chuyện gì đã xảy ra, em vẫn thực lòng mong anh bình yên và hạnh phúc!
Mong anh sớm tìm ra đâu là chân giá trị của cuộc sống và tình yêu!
CC