Cỏ Dại
(Tôi làm thơ)
Tôi hờ hững đóng gói một nỗi buồn
Gửi đi và biến thành kẻ khác
Anh, nguời đàn ông mang trái tim hoang mạc
Đứng lại ven đường mỏi mắt ngóng trông.
Ngày hai bốn tiếng có đủ cho hai ta thao thức mọi điều
Hoặc đêm, hoặc ngày ngắn lại
Loài người đi về vội vã
Người ta cũng yêu nhau vội vã
Hai ta còn gì liệu để mà nhớ nhau?
Ảnh: Nhật Đỗ. |
Kỷ niệm vò úa nát nhàu
Hương tóc em có còn làm anh mê say bao chiều?
Nếu như ngày nào đó như bao ngày xa lạ
Tình yêu không còn bùng cháy bên trong lồng ngực
Thì thôi,
Mình chia tay.
Niềm vui không thể đi vay
Nỗi buồn có cho đi cũng không ai dám nhận
Thôi ta đành để lẫn
Giữa cuộc đời hanh nắng
Mang nỗi buồn
... cho gió cuốn bay đi.
Vài nét về blogger:
Viết tặng những người bạn như món quà tiễn đưa năm cũ. Chào đón năm mới Cỏ Dại xin chúc người người nhà nhà ấm êm với bao điều an vui và hạnh phúc!
Bài đã đăng: Có một mùa đông ở nơi xa; Chào tháng 12; Học cách im lặng; Tặng những tâm hồn đang chờ mong; Mắc nợ thơ ngây;Mênh mông nỗi nhớ; Viết cho tình bạn, Thu cảm, Viết cho chị, Yêu quá đời này,Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau,Này cafe, ta không thể thiếu mi, Em sẽ ở lại, Sao em chưa lấy chồng;Đông thêm áo, ngày thêm yêu; Viết cho lần gặp gỡ; Nói với anh điều nhớ nhung; Tháng 10 riêng cho anh;Một ngày bình yên như thế; Sài Gòn lạ quá phải không anh?; Trò chơi thuận ý, Có một chiều.