Vẫn có lúc trên đường đời tấp nập ta đã gặp nhau (em tin thế, linh cảm thế) nhưng tại sao mình lại không thể chào nhau như những người bạn thân thiết.
Chẳng nhẽ quãng thời gian đã qua lại mang đi vĩnh viễn một tình cảm đẹp giữa chúng mình. Tại sao anh không hỏi thăm em? Tại sao anh lại không là người dũng cảm như anh từng nói với em? Tại sao mình lại cố biến mình thành những kẻ xa lạ. Em sợ cảm giác đó và cũng sợ sự cư xử vô tình đó, anh có hiểu không?
Cách đây vài ba hôm thôi em đã vô cùng buồn và ám ảnh khi vô tình nhìn thấy sếp anh đi xe của anh (biển số xe đó làm sao em nhầm được) đến đón một cô bé nào đó trên đường NLB. Thật tình cờ lúc đó em đi bảo hành xe trên đường Tôn Đức Thắng nên đã nhìn thấy tất cả. Thất vọng thật đấy và buồn nữa. Đầu óc em lại liên tưởng biết bao điều và nó khiến em mệt mỏi với chính những suy nghĩ của mình.
Em đã nhìn thấy những điều không nên thấy và em sợ. Ước gì lúc này em có một người bạn đúng nghĩa là anh để được sẻ chia, được an ủi và ngồi với nhau trò chuyện mọi điều, như thế chắc em sẽ thấy mình thanh thản hơn rât nhiều. Em thèm cái cảm giác trước khi mình đến với nhau. Nó thật đẹp và cũng thật vui.
Dạo này anh có khỏe không? Công việc của anh tốt chứ? Anh đã được kết nạp Đảng chưa? Cuộc sống ổn không anh? Em thật sự rất muồn biết về anh nhưng thật sự không dám hỏi vì ngại.
Em biết chắc chẳng bao giờ anh vào mục này để đọc được những dòng tâm sự này của em đâu nhưng em cứ viết, viết để cho lòng nhẹ nhàng hơn và để thanh thản. Anh có nhận ra em không? Còn nhớ em không? Nếu nhận ra hãy liên lạc với em anh nhé?
MoonLight