Em đã biết, đã nhận ra tất cả những gì đắng cay, tàn nhẫn nhất. Chỉ qua một bước chân, chỉ qua một ánh nhìn, chờ đợi. Những màu sắc nhạt dần, nhưng anh đâu có vẽ em như màu nỗi nhớ...
Bởi vì, anh chưa bao giờ nhìn thấy em, trong một màu sắc khác, một màu sắc đậm đà hơn bây giờ.
Em biết, rồi mình sẽ nhạt dần trong ảo ảnh của anh, dù anh đã ngoái đầu nhìn lại. Đã nhận ra em, vẫn dõi theo anh từ rất xa. Có bao giờ anh tự hỏi, ai đã làm điều đó không? Hay khi người ta quá đủ đầy, sẽ không còn cảm nhận được thêm gì nữa?
Em đã biết rằng, một ngày, hai ngày và cả một tuần sau, một tháng sau hay một năm sau nữa, em cũng sẽ như ngày hôm nay: hụt hẫng, trống rỗng, và vô cảm.
Em biết mình sai, khi khuấy động cuộc sống của anh, khiến anh buộc phải một lần nhìn lại. Nhưng, anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy, đằng sau hạnh phúc và tình yêu kia là gì đâu.
Nhưng em vẫn không tin rằng đó là tình yêu đâu, anh ạ. Đó chỉ là một mảnh vỡ thời gian, không bình yên, em đã thật thờ ơ khi gieo xuống trái tim mình. Nhưng em không ngờ nó lại cứa vào tim em sâu đến thế, đến quay quắt.
Đêm nay đầy sao. Đã lâu lắm rồi em không còn nghĩ về một điều gì đó là đau thương là nước mắt hay còn là những niềm đau. Em vẫn im và lắng nghe những lời của tình yêu hay những lời mà nhạc sĩ lấy ra từ cảm xúc của những người đang chua chát, xót xa. Nhưng tim em đã không nhói lên.
Có lẽ từ rất lâu của ngày ấy, anh đã mang lai cho em một tình yêu để em nhận lấy đau thương và hụt hẫng và cho đến bây giờ ngày hôm nay chính anh đã lấy lai mọi thứ: tình yêu, đau thương, nước mắt.
Cám ơn anh đã nhận lại tình yêu nơi em không hạnh phúc.
Lê Thanh Nga