Ảnh minh hoạ. |
Chẳng hạn như trường hợp của Lan "Tây", cô sinh viên năm cuối một trường ngoại ngữ. Vốn là dân Hà Nội gốc, mặc dù phải sống trong một hoàn cảnh hết sức thiếu thốn về vật chất, song Lan vẫn luôn tự hào "ta là dân Kinh kỳ".
Sở thích đặc biệt của Lan được hình thành từ khá sớm và nó được "phát triển" nhanh tới mức cuối năm học lớp 8, Lan đã được bạn bè cùng lớp gắn cho cái biệt danh Lan "Tây" như là một dấu ấn đánh dấu sự hoàn thiện trong "cá tính" của cô.
Lan không thích học gì ngoài tiếng Anh, thứ tiếng "Inglình" này được Lan xác định chính là chiếc cầu nối cho cô tới chân trời Tây.
Để tập dượt cho những ngày sẽ sống bên trời Tây, Lan luôn luôn cố gắng tạo cho mình một phong cách thật Tây. Không đủ điều kiện để mua sắm "đồ Tây", cô đành "chống chế" bằng những buổi dạo quanh những hàng bán đồ sida. Rồi cách ăn, cách nói của Lan cũng "đạt tới mức gần Tây".
Bạn bè của Lan có thời truyền nhau nghe chuyện Lan ở nhà ăn một mình một thìa, một dĩa, một đĩa và nhất quyết không chịu đụng tới... nước mắm dù cho vẫn chung mâm với bố mẹ...
Nghe chuyện thật mà cứ như đùa. Tuy nhiên, ngày nay, trường hợp như Lan không hề hiếm và lại càng chưa phải là "độc đáo".
Thúy chẳng hạn, cô là sự tổng hợp của cả "liên hợp quốc" chứ không riêng một nước nào. Mê cách phát âm của người Mỹ, Thúy phải mất tới ba tháng trời "bắt bồ" với anh chàng người "American" để học cho kỳ được cách phát âm "vừa thoáng, vừa nhanh, vừa hiện đại". Đến bây giờ thì bất kỳ một từ nào Thúy nói, cũng đều được "hân hạnh thêm vào sau một chữ "s" một cách rất... Tây.
Thích kiểu ăn mặc của người Anh, "vừa lãng mạn, vừa thanh lịch", nhiều khi giữa tiết trời oi ả, Thúy vẫn "chứng tỏ bản lĩnh" bằng những bộ cánh hợp thời trang nhất nhưng cũng không kém phần nóng bức nhất.
Thúy thường xuyên than thở về nỗi "đôi chân của tôi bé tý... thật chẳng... Tây chút nào!". Và mỗi khi đi mua giầy thì: "Thật khó mà tìm cho được một đôi giày ý vừa vặn đôi chân bé bằng cái tăm của tôi!"...
Nói tóm lại, Thuý là một cô gái Tây có nguồn gốc Việt thì đúng hơn là một cô gái Việt Nam. Cô ăn như họ, uống như họ, trò chuyện như họ. Cô khẳng định "Đứng với họ, tôi thấy tự tin và thoải mái vô cùng!".
Nhiều đồng nghiệp của Thúy cùng làm việc trong "sở Tây" không khỏi thấy khó chịu với lối sống "chẳng ra làm sao" của Thúy. Nhiều người còn úp mở với nhau rằng, chính trong mắt chủ Tây, Thúy chẳng hơn gì một con rối "sặc sỡ" nhưng không có bản sắc!
Theo PNVN, những chuyện kiểu như một thiếu nữ cứ tưởng "Việt Nam là nước Pháp", ra chợ, giữa những người lao động lam lũ cô nàng diện nguyên một bộ cánh thời trang "kinh dị", ngắn tới không thể ngắn hơn, "te tua" tới không thể te tua hơn và còn hãnh diện giải thích rằng "bộ này vừa được nhập từ Pari về đấy!". Hay chuyện các cô, các cậu cứ thản nhiên "thể hiện tình cảm nồng nàn" trên đường phố khiến cho người đi đường không khỏi "chướng mắt" thì có vẻ không có gì là mới mẻ nữa...
Nhưng chuyện một cô nàng bịt mũi khi đi vào hàng thịt chó, trong khi bạn bè nước ngoài ngồi khoanh chân chữ bát "chén thịt chó mắm tôm" rào rào thì cô nàng "õng ẹo" gọi xin một bát gia vị... để chấm, chỉ vì không chịu nổi "cái thứ mùi khăm khẳm đến ghê người của mắm tôm"... Khiến cho không chỉ thực khách người Việt cảm thấy khó chịu mà còn làm cho bạn bè người nước ngoài cảm thấy bất ngờ, khó hiểu!