Quế Minh
Tự nhiên tôi thèm được quay về dưới mái trường xưa một lần, ngồi dưới tán phượng để nhặt những cánh hoa rơi ép làm bướm. Tự nhiên tôi nhớ cái thời đi học, nhớ bạn bè và nhớ về một người với những kỷ niệm ngọt ngào, nhẹ nhàng của ngày xưa. Người ta nói tình yêu đầu đời là tình yêu đẹp nhưng thường hay dang dở. Ừ! Đúng là vậy! Tình yêu của tôi ngày đó cũng đẹp, cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào, có lẽ là thế nên cũng nhanh tan vỡ.
Tình yêu ngày đó chỉ là những cái nhìn vội vã rồi bẽn lẽn quay đi, mỉm cười nghe tim đập rộn ràng. Tình yêu ngày đó là những buổi trốn học cùng xuống nhà của nhau chơi, là những trang nhật ký trao nhau vần thơ của tuổi mới lớn. Tình yêu ngày đó là những chiều tan học về, chạy vội lên dốc cầu rồi ngoảnh lại nhìn nhau khiến cho đêm về mất ngủ. Tình yêu ngày đó là sự trăn trở không yên xen lẫn lo lắng khi không nhìn thấy nhau trong giờ học, là lần đầu tiên bồn chồn khi ai đó bị bệnh.
Và rồi... những giọt nước mắt đầu tiên rơi vì một người xa lạ khi thăm "người ta" trong bệnh viện mà không gặp, là khó chịu, giận hờn, không vui khi nghe mấy bạn đùa "ai kia" đi cùng với một người khác. Bao năm với những nhớ thương, giận hờn vu vơ và chỉ nhẹ nhàng như thế, có phải là tình yêu? Rồi một ngày, tôi cũng phải tạm chia tay tình đầu trong nước mắt để bước chân lên Sài Gòn. Có lẽ, đây là sự báo trước một kết thúc của mối tình ngây thơ ấy.
Ngày đó, tôi khóc nhiều, lần đầu tiên cũng là duy nhất tôi gặp lại người ta trong lần về quê chơi. Hôm đó lấy hết can đảm đặt lên má người đó nụ hôn, ngọt ngào nhưng rất vụng về. Nhưng... người ta nói đúng, "tình đầu là tình dang dở". Thời gian đã trôi đi bao năm, trong khi tôi ôm ấp nhớ thương, hoài bão và giữ trọn cho mình cái tình yêu trong trẻo ấy thì người ta đã dần xa tôi lúc nào không hay biết. Tôi chỉ biết khóc, chẳng biết nói gì, cũng không thể trách ai. Có lẽ tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn và tuổi đời còn quá trẻ để người ta có thể vượt qua những thử thách, cảm xúc nhất thời, nó đã làm chúng tôi xa nhau mãi mãi.
Dẫu rằng chưa nói lên được tiếng yêu và cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu đó có phải là tình yêu hay không? Nhưng đâu đó tận tâm hồn, tôi vẫn thấy có cái gì lưu luyến khiến lòng bận tâm chứ không phải là dấu chấm hết. Tôi luôn chúc phúc cho người ấy hạnh phúc và thành công trên đường đời cũng như tìm thấy người xứng với mình hơn tôi. Có lẽ đôi bàn tay của tôi quá nhỏ bé để giữ lấy một cái gì đó lớn lao ở người ta. Tôi không đủ sức để nắm giữ mà chỉ biết nhìn người ta cứ thế đi, cứ thế xa tôi, xa mãi...