Nhớ bàn tay anh – nhớ bàn tay vuốt tóc em, bàn tay chạm khẽ lên đôi mắt, xuống má, những ngón tay anh và em đan vào nhau như thể muốn gần nhau hơn nữa. Nhớ đôi tay dang rộng chờ đón em khi em vừa vấp ngã, đôi tay nâng em dậy khi em gặp khó khăn, trắc trở trong cuộc sống. Nhớ quán quen, góc phố, con đường chúng mình đã từng cùng nhau đi qua. Nhớ cả những cánh hoa, những lời chúc, những gì anh tặng khiến em nhìn thấy anh! Nhớ lần đầu tiên anh cầm tay em, không hiểu có phải vì lạnh hay không mà cả hai cùng run run…Nhớ lần đầu được coi là “hò hẹn”, anh đến đón rồi rút trong túi áo ngực ra một đôi găng tay đưa em trời lạnh chăng hay anh muốn tay anh sẽ luôn giữ ấm tay em khi đông về? Nhớ cả những bản nhạc, bài hát mà chúng mình đã cùng nghe, cùng thích và nghêu ngao hát, giờ nghe lại em mới thấy thiếu vắng, nhận ra chỉ còn một mình mình. Nhớ khi chúng mình chưa yêu nhau, mỗi lần anh được về, lần nào cả hai cũng đi chơi với nhau, ít nhất là một buổi tối thứ 7, không thì cũng thêm buổi sáng CN: ăn sáng, uống cà phê ở những nơi quen, như một thói quen.
Sau này yêu nhau cũng thế, khi xa nhau em mới hiểu đó không phải là thói quen mà là muốn dành thời gian nhiều hơn nữa cho người mình thương yêu. Nhớ lần đi Ninh Hiệp về em đi chơi bị mất mũ bảo hiểm anh đến mướt mải mồ hôi chỉ là để “zong” em về đến nhà rồi lại vội vội vàng vàng tất tả chuẩn bị lên trường kẻo muộn. Rồi những khi em qua rủ anh đi chơi, mỗi lần về gần đến nhà anh là chúng mình lại tranh luận xem em đi về một mình hay anh lấy xe đi cùng em về, rút cục anh toàn rút chìa khóa và bắt em chờ anh lấy xe rồi cùng đi về.
Dù mưa hay nắng anh đều làm thế! Nhớ lần đùa nhau, anh kêu em là “tiểu nhân”, em chưa bị ai nói “kinh khủng” đến vậy! Em cứ thế khóc nấc lên vì uất ức câu nói đầy ẩn ý của anh! Anh nói xong mặt lạnh tanh như không có ý gì có lẽ với anh như là một câu nói đùa vậy mà làm em nghĩ nhiều đến thế? Đó là lần đầu tiên anh làm em khóc, anh dỗ dành em rồi hứa sẽ không bao giờ làm gì khiến em phải khóc nữa và anh có biết xa anh em cũng khóc nhiều biết bao?. Nhớ lần em lên chỗ anh, đường xa, mệt quá em ngủ thiếp đi làm anh cứ ngồi với bạn một lúc rồi lại chạy lại ngồi cạnh nhìn em ngủ hạnh phúc khi em tỉnh dậy thấy anh chăm chú nhìn em, mặt đỏ tưng bừng vì bia rượu và mọi người thì vẫn đang ngồi uống. Nhớ những lần chỉ vì nói chuyện với em, mọi người rủ anh ăn đêm (tất nhiên là có uống), anh từ chối để cả hai có thể nói chuyện được lâu hơn.
Sau rồi! Anh uống nhiều hơn trước em thấy xót xa. Em nhớ! Anh nói anh ghét em uống, anh ghét cái kiểu uống bia dốc ngược chai của em, anh ghét cả cái kiểu uống rượu cụm ly mà em luôn để chén mình cao hơn hoặc bằng với người khác, từ sau đó, em không còn uống nữa. Dù cuộc sống có bế tắc đến mấy, uống không phải là cách giải quyết tốt nhất, phải không anh? Người ta nói “Cố quên là sẽ nhớ”, em đang như vậy chăng? Phải kết thúc cái entry này thế nào đây nhỉ? Chỉ biết lúc này. Em thấy nhớ anh xiết bao.
Hin