Hôm qua em mơ thấy anh, mơ thấy anh yêu em như ngày nào, được nhìn ngắm gương mặt anh dù chỉ là trong mơ. Nếu gặp anh thì em cũng không biết rằng em có thể nhìn anh được như vậy không nữa.
Em sợ, em sợ lắm cảm giác nhớ thương một người. Em sợ em phải suy nghĩ về anh, em không nghĩ là anh có thể chi phối em nhiều như vậy? Hơn 1 năm rồi, mỗi lần vô tình gặp anh là vài ngày sau em chẳng làm được gì cả, lại phải cố bảo mình rằng anh và em chẳng còn gì nữa, là em có lỗi với anh trước, là em chứ không phải anh.
Cảm giác này thật là khó chịu, nhưng chỉ như vậy em mới có thể không nhớ đến anh. Anh thật sự không còn nhớ đến em nữa sao, mà có lẽ là vậy thật rồi, vì em với bác gái trùng tên muh. Em phone rủ anh đi cafe lần nào anh cũng bảo là anh bận đi với bạn, anh bảo là để hôm nào gọi mọi người đi cùng. Như vậy thì em phải hiểu rằng em ơi anh không còn tình cảm gì với em nữa đâu chứ. Em biết là không nên hy vọng gì ở anh nữa nhưng tại sao lại không làm được. Một người bạn của anh và em đã nói rằng em nên quên anh đi, vì tính anh là thế, không có quyết tâm lắm đâu. Em không tin, không muốn tin nhưng...
Anh dạo này sao rồi? Công việc thế nào? Chỗ em và anh làm việc cách nhau không xa nhưng chẳng bao giờ em vô tình gặp anh cả. Có lẽ là anh cũng không muốn gặp em đâu nhỉ??? Anh à, em gặp một người gần giống anh, người ta cũng mến em, nhưng em sợ lắm, em sợ em sẽ có tình cảm với người ta, em sợ em sẽ quen người ta chỉ vì người ta gần giống anh.
dongphuong