Tôi không trách em, mà chỉ trách chính mình. Vì nếu tôi quan tâm, yêu thương em nhiều hơn nữa… chắc mọi việc đã khác. Em xinh đẹp, ăn nói có duyên, lại sinh ra trong một gia đình quí tộc khiến bao gã con trai phải xao lòng. Vậy mà em lại yêu tôi chỉ vì sự chân thành, ít nói. Nhưng rồi điều này cũng không thể bù đắp cho khoảng cách địa lí giữa tôi và em, cùng bao lời yêu thương mà các chàng trai luôn vây quanh em mỗi này.
Ngày… tháng… năm… Một năm sau ngày chia tay, tôi nhận được lời mời đám cưới từ em. Lặng người, tim tôi như vỡ vụn mà không dám tin đó là thực tế. Kỷ niệm yêu thương của tôi và em bỗng ùa về sau bao ngày xa vắng mà nghe thắt lòng, cay mắt. Dù em đã nói lời chia tay nhưng bấy lâu nay trong tôi, em vẫn còn ở đâu đó rất gần, thế mà bắt đầu từ bây giờ em sẽ thực sự bước ra khỏi cuộc đời tôi. Nhưng làm sao trái tim tôi quên hình ảnh của em? Một câu hỏi mà chính tôi cũng không biết trả lời thế nào nữa?
Ngày… tháng… năm… Ba tháng sau ngày cưới em, tôi nhận được tin em đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Vui, buồn, hụt hẫng xen lẫn trong tâm trí tôi. Trong tôi, em luôn là một cô gái trong sáng, đáng yêu và trân trọng mà sao lại thế? Em, ngôi sao trong lòng tôi bỗng dưng lịm tắt dần. Tôi quyết định mình phải quên em, quên đi mối tình đầu đầy thơ mộng và yêu thương.
Ngày… tháng… năm… Một năm sau ngày cưới em, tôi lại nhận được tin em và chồng đã chia tay. Tôi vui hay buồn? Chắc là buồn vì tôi bỗng thương và nhớ em đến da diết lòng. Em đã sai khi gửi trọn niềm tin vào một tên sở khanh thì còn gì đau đớn hơn nữa. Đối diện em, tôi không dám tin đó là em, tiều tuỵ, xanh xao cùng một đôi mắt luôn vương buồn. Tôi muốn nắm lấy tay em, muốn là bờ vai để em tựa, muốn là người dìu em đứng lên, muốn… nhưng có lẽ em không muốn thế. Lòng tự ái, sự sĩ diện đã không cho em mềm yếu trước tôi. Em nào biết một năm qua tôi đã sống trong buồn khổ và có đôi lúc hận em nữa khi nhìn em hạnh phúc. Nhưng bây giờ khi nhìn em sống như thế tôi bỗng rối bời mà nghe khó thở. Giá như như thời gian quay lại, tôi sẽ không bao giờ để mất em, sẽ yêu thương em nhiều hơn những gì tôi đã nghĩ, sẽ không lúc nào cũng lặng thinh chấp nhận… thì chắc em đâu phải sống trong đau khổ như bây giờ. Và giá như trên đời này hai từ “giá như” có thể tồn tại trong thực tế…
Kẻ tương tư