Em xấu xí quá, cứ giận hờn hoài, chẳng để ý đến cảm giác của anh. Khi đọc những dòng này, anh hãy cười một cái thật tươi và đừng buồn em nữa nhé. Em ngoan của anh mà, không bao giờ khiến anh buồn nữa đâu. Ngày qua ngày, mùa nối mùa, thời gian cứ làm đầy lên những kỷ niệm của chúng mình. Kỷ niệm ngập tràn những niềm vui, hạnh phúc, những hờn giận và cả nước mắt. Kỷ niệm là những ngày đầu anh và em mới gặp nhau. Anh giang hồ, quậy phá còn em ngu ngơ đến độ dại khờ. Em không thể hiểu nổi tại vì sao hai tâm hồn không hề đồng điệu lại có thể gặp nhau, đến được với nhau. Anh có hiểu không? Có lẽ vì vậy mới có thể nói “Tình yêu có muôn vàn điều kỳ diệu và trong muôn vàn điều kỳ diệu có Tình yêu”. Rồi chúng mình cùng dần dần thay đổi để cho cả hai hòa hợp được với nhau cả về tính tình và cách suy nghĩ.
Kỷ niệm là lần em bị bệnh, sốt cao lắm. Em bệnh nên không ngủ được, khiến anh cũng không ngủ theo. Anh nói chuyện cho em nghe còn em thì quá mệt, trả lời anh gần như chỉ bằng hơi thở. Bệnh mà chưa khi nào em thấy mình hạnh phúc đến thế. Kỷ niệm là những câu chuyện tưởng chừng như là bất tận của chúng mình, là những khi chọc giỡn nhau khiến cho anh quê hoặc là khiến cho em mắc cỡ, là những giọt nước mắt mặn môi, là nụ hôn chưa kịp trao đã vội tạ từ, là hàng ngàn, hàng ngàn những điều mà nếu có kể thì sẽ chẳng bao giờ hết. Kỷ niệm đẹp như mơ. Yêu anh, yêu từ nụ cười rạng rỡ của anh. Yêu anh, yêu từ ánh mắt nồng nàn của anh. Yêu anh, yêu từ giọng nói ấm áp của anh. Yêu anh, yêu từ vòng tay che chở của anh. Yêu anh, yêu tất cả những gì liên quan đến anh. Tiểu thiên thần.
NAM PHƯƠNG